CHo dù hai bên có chênh lệch, cũng không cần thiết lại to lớn như vậy, quả thật chính là miểu sát.
Lúc này.
Bên tường ngoài xảy ra một chuyện.
Hàn Bình xuất hiện tại nơi giàn giáo đang được kéo lên, còn nhân viên điều khiển giàn giáo lên xuống, ngay cổ đang bị đè một thành đao, trong sự uy hiếp, phải điều khiển giàn giáo liên tục đưa người lên.
Trần QUân đang trông giữ ở tường ngoài hoàn toàn không phát hiện ra bóng dáng của bọn người Hàn Bình.
Mãi đến khi phát hiện có người leo lên tường thành, khống chế người của tường rào lại, hắn ta mới phản ứng lại, chỉ là mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, TRần Quân đã phản bội chạy đến trận doanh của Chu Thế Thừa thấy tình hình này hít sâu một hơi, vẫn giả vờ làm người của Hàn Bình.
“Ha ha ha ha…”
Hàn Bình bước lên tường ngoài cười lớn, giang hai cánh tay, nhìn khắp cảnh tượng trước mắt.
“Đây đều là của chúng ta.”
“Chu Thế Thừa, ngươi cho rằng mục đích của ta là thật sự chờ ngươi đến giết ta sao, sai, vô cùng sai.”
Những người người sống sót bình thường ở xung quanh đều ngây người nhìn Hàn Bình xa lạ.
Đều cảm thấy khó hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
“Trần Quân, mọi người đâu rồi?” Hàn Bình hỏi.
Trần Quân nói, “Hàn ca, Hạ Hạo dẫn theo người đến tường trong đối phó với Giác Tỉnh giả còn ở lại.”
“Rất tốt, tất cả đi theo ta, hai ngươi canh giữ nơi này.” Hàn Bình nói.
“Vâng, Hàn ca.”
Trần Quân đáp.
Một vị Liệp Sát giả khác cũng đáp.
Hàn Bình dẫn theo người đi vào tường trong.
Tường trong cũng giống như tường ngoài.
Vị Giác Tỉnh giả duy nhất làm bạn bên cạnh Hàn Bình, lúc này trên đầu ngón tay xuất hiện gai ngược, bám lấy vách tường, giống như nhện, nhanh chóng bò lên trên tường.
Thực lực của vị Giác Tỉnh giả này có lẽ chẳng ra sao cả.
Nhưng tiến vào tường rào của người khác thì vô cùng dễ dàng.
Một hồi sau, ngay khi Hàn Bình đang nhíu mày khó hiểu, giàn giáo lập tức hạ xuống.
“Lên.” Có Hàn Bình dẫn đầu, bọn hắn vội vàng nhảy lên giàn giáo.
Trong lòng Hàn Bình có chút nôn nao, tất cả hành động còn thuận lợi hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn ta, hắn ta thật sự không ngờ, Chu Thế Thừa lại thật sự dẫn đông đảo Giác Tỉnh giả ra ngoài, cái này khiến hắn ta không thể không hoài nghi, chắc hẳn Chu Thế Thừa còn ngu ngốc hơn trí tưởng tượng của hắn ta rất nhiều, ngay từ đầu đã tin lời bọn hắn nói.
Đến mức không có bất cứ điều gì hoài nghi sao?
KHi giàn giáo được kéo lên trên tường, trong tầm mắt Hàn Bình, hắn ta thấy một đám người đang mỉm cười đợi hắn ta.
Người cầm đầu đeo đoản mâu, bên hông là đường đao.
Rất lạ mặt.
Cũng không phải người của hắn ta.
“Hả?”
Nhìn thấy Lâm Phàm, Hàn Bình lộ ra vẻ ngạc nhiên, người của hắn ta đâu rồi?
Nhìn kỹ lại.
Đột nhiên phát hiện hắn ta đang nằm ở một bên
“Ngươi chính là Hàn Bình sao?”
Lâm Phàm nhìn người quản lý tường rào Bảo Phong trước mắt này, dáng vẻ thật sự hung hãn, có một loại âm hiểm gian xảo.
“Các ngươi biết ta sẽ đến?” Hàn Bình nhíu mày, có chút không hiểu tình hình trước mắt, nếu như biết hắn ta sẽ đến, vì sao Chu Thế Thừa còn dẫn người rời đi, chắc hẳn là đang xem nhẹ thực lực của Hàn Bình hắn ta, cho nên tùy tiện tìm một Giác Tỉnh giả, là có thể bắt được Hàn Bình hắn ta?
Lâm Phàm mỉm cười, không nói gì, mà bọn người Liệp Sát giả Lục Sơn thì đang cảnh giác nhìn Hàn Bình.
Bọn hắn biết thực lực của Hàn Bình.
Không dễ đối phó.
Ánh mắt Hàn Bình tìm kiếm trong đám người, chỉ là không tìm được người mà hắn ta muốn tìm.
Lâm Phàm nói, “Có phải ngươi đang tìm Nghiêm Húc, Hạ Hạo, Hứa Thường không?”
Nghe Lâm Phàm nói, vẻ mặt Hàn Bình có chút thay đổi, “Lời ngươi nói có ý gì?”
Lâm Phàm cười nói, “Có thể có ý gì được, hai tên nằm thẳng cẳng, một tên đã treo máy, ngươi cho rằng hành vi của ngươi rất hoàn mỹ sao, thật ra mọi chuyện chỉ là do ngươi cho rằng nó hoàn mỹ mà thôi.”
“Được, không cần nói nhảm nhiều như vậy, kết thúc sớm thôi, ta còn bận việc.”
Lời vừa dứt.
Lâm Phàm đã chậm rãi rút đao ra, cầm ngang trước mặt, hai ngón tay bắn ra, một tiếng leng keng lảnh lót truyền ra, lưỡi đao đột nhiên bùng lên lửa trắng cực nóng, xoạch một tiếng, mũi đao chém xuống, một ngọn gió thổi tới, đuôi áo choàng đen phất lên.
“Năng lực hệ hỏa.” Hàn Bình híp mắt, tên trước mắt này rất tự tin, khiến hắn ta không thể xem thường, thông thường người đủ tự tin, cũng vô cùng tự tin về thực lực của mình.
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn chằm chằm Hàn Bình, không nói nhảm lời nào.
“Giết…”
Mục tiêu của hắn chính là Hàn Bình, những Liệp Sát giả khác sẽ do bọn người Lục Sơn đối phó.
Chu Thế Thừa dẫn theo lượng lớn Giác Tỉnh giả, nhưng Liệp Sát giả ở lại thì không ít.
Nếu như bọn người Nghiêm Húc không nằm thẳng cẳng, tình huống như vậy sẽ thế nào, thật sự khó nói được, nhưng bây giờ, không cần để ý những thứ này.
…
Tường ngoài.
Trần Quân và một vị Liệp Sát giả khác đang đợi ở đây.
“Nhìn cái gì thế, cái tường rào này sau này chính là của Hàn ca bọn ta, các ngươi cứ thành thành thật thật chờ đi, chỉ cần thành thật thì không sao, Hàn ca không giết hạng người vô danh.”
Liệp Sát giả ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.
Những người sống sót ở xung quanh giật thót trong lòng, không ngờ tường rào mình sinh sống lâu này, lại sắp bị người khác chiếm lĩnh, chuyện này nghe rất đáng sợ đấy.
Vương Đại Bảo chuyên lau chùi xe cũng rất căng thẳng nhìn về phía tường trong, hắn ta biết Lâm ca đang ở tường trong, thế nhưng có thể chống lại bọn hắn được không?
Trần Quân nói, “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thành thật một chút đi, đừng tự chuốc lấy khổ.”
ÁNh mắt hắn ta luôn nhìn chằm chằm phía bên ngoài tường rào.
Bọn người Chu Thế Thừa có thể quay về hay không.
Đừng đần độn mà đi đến chỗ Hàn Bình ẩn nấp, mẹ nó người ta đã giết đến bên trong luôn rồi, nhanh chóng trở về đi.