Liệp Sát giả kia quan sát đám người sống sót gầy như que củi , sắc mặt khốn khổ xung quanh, nói: “Nhìn dáng vẻ của các ngươi đi, khổ đến mức nào rồi, sau này nơi đây sẽ do Hàn ca quản lý, quy củ chính là mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, chỉ cần các ngươi có năng lực, coi trọng cái nào thì cướp cái đó, thoải mái hơn, sung sướng hơn nhiều.”
Thà rằng đừng nói.
Gia hỏa này vừa nói ra, thật sự khiến một vài người sống sót khốn khổ tim đập thình thịch, có người sinh sống trong tận thế đã sụp đổ trật tự, rất thích sinh hoạt như dã thú, nhưng đối với phần lớn người sống sót mà nói, bọn hắn có thể sống khổ cực, nhưng vẫn hy vọng có trật tự.
Cũng không lâu lắm.
Có chiếc xe từ đằng xa chạy đến, chính là đám người Chu Thế Thừa đã rời đi.
Sắc mặt Trần Quân vui mừng, cuối cùng cũng trở về.
Xe dừng lại.
Bọn người Chu Thế Thừa xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, giàn giáo không hề động đậy, ngược lại là nghe thấy giọng nói trào phúng truyền đến.
“Ha ha ha… Không lên được rồi, các ngươi chậm rồi, cái tường rào này đã bị chúng ta chiếm lĩnh, nhanh cút đi.” Liệp Sát giả hét lên.
Chu Thế Thừa nhìn lên trên, sắc mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã có chút hoang mang, mẹ nó, ta dẫn theo người ra ngoài, chỉ là giả vờ đi tìm Hàn Bình mà thôi, để cho Hạ Hạo tự nhảy ra.
Nhưng bây giờ là sao đây?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn vừa ra ngoài.
Hàn Bình đã đánh tới rồi?
Mẹ nó cái tốc độ này, cũng quá nhanh rồi đó.
Trương Thành kinh hãi vô cùng, “Đây là điệu hổ ly sơn…”
Chu Thế Thừa nhìn Trương Thành nói, “Không sao, mọi việc vẫn nằm trong tầm khống chế.”
“A?”
Trương Thành kinh ngạc, không hiểu ý của Chu ca, cái gì gọi là vẫn nằm trong tầm khống chế, bây giờ tiến vào tường rào là con đường duy nhất, cái này đã bị người của Hàn Bình nắm trong tay rồi, muốn lên là chuyện không thể nào.
Chu Thế Thừa vẫn duy trì sự trấn định, đừng nhìn hắn ta có vẻ trấn định như vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút hoảng, nhưng mà đang ở trước mặt đông đảo thành viên của tường rào, thân là người quản lý, nhất định phải bình tĩnh, cho dù trời có sập xuống cũng phải bình tĩnh.
Lúc này.
Trên tường ngoài.
Liệp Sát giả bên phía Hàn Bình không chút kiêng kỵ mà đứng ở rìa tường thành, điên cuồng chê cười khiêu khích bọn người Chu Thế Thừa bên dưới, không để ý đến Trần Quân đã đi đến sau lưng mình.
TRần Quân nhìn đối phương đang mải mê, từ từ đến sau lưng, rồi đột nhiên, Trần Quân ngồi xuống, giữ chặt chân hắn ta, sau đó trực tiếp đẩy hắn ta xuống tường thành.
“A…”
Liệp Sát giả này sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch, không có chút điểm tựa nào, chỉ có thể mặc thân thể rơi xuống, tuy rằng hắn ta là Liệp Sát giả, thân thể cường tráng, nhưng với cái độ cao cách mặt đất mấy chục mét thế này, hắn ta hoàn toàn không thể nào chịu được.
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục.
Trần Quân nhìn những người sống sót xung quanh, bảo nhân viên điều khiển giàn giáo đưa mấy người Chu Thế Thừa lên.
Chu Thế Thừa đứng trên giàn giáo, nhìn Trương Thành, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt nói, “Bây giờ đã hiểu chưa?”
“Hiểu… Hiểu rồi.” Trương Thành nhìn đối phương như đang nhìn một vị đại lão, lợi hại, không ngờ còn có chiêu sau, quả nhiên có thể trở thành người quản lý tường rào thì không thể nào đơn giản được.
Đây là bày mưu nghĩ kế, tất cả đều nằm trong tầm khống chế.
Đánh cờ giữa cao thủ, thông thường thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Trương Thành nhìn về phía gia hỏa từ trên tường thành rơi xuống, nhận ra đối phương, Liệp Sát giả bên cạnh Hàn Bình, chỉ là dáng vẻ bây giờ rất thảm, tứ chi vặn vẹo, một cái chân gần như cong đến đầu, không cứu nổi.
Giàn giáo được kéo lên trên.
“Chu ca, Hàn Bình đã dẫn người vào tường trong.” Trần Quân vội vàng nói.
Chu Thế Thừa xua tay, “Đừng lo lắng.”
Trương Thành đứng bên cạnh cũng nói, “Đúng, đừng lo lắng, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Chu ca.”
Chu Thế Thừa vội vàng đi đến tường trong, ngoài miệng thì nói không cần lo lắng, nhưng thật ra trong lòng đã có chút luống cuống, hy vọng Lâm Phàm có thể kiên trì, còn nữa, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Bình thật là chó.
Hắn ta thật sự không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, vậy mà đã xảy ra chuyện như vậy, hắn ta ngàn tính vạn tính, không có tình đến chiêu này của Hàn Bình, đối phương rốt cuộc là lên như thế nào?
Tường thành này rất cao đấy.
“Ngươi biến thái.”
Lúc này Hàn Bình nổi trận lôi đình, sắc mặt cực kỳ khó coi, quần áo trước ngực bị xé nát, lộ ra lồng ngực, bên trong một bên thì hoàn hảo không chút tổn hại, một bên thì bị bắt véo một miếng thịt, máu thịt be bét, rối loạn vô cùng.
Nhưng mà vết thương kia đang nhanh chóng khôi phục, có da non mọc ra.
Đây chính là năng lực của Hàn Bình, năng lực khôi phục siêu mạnh.
Bất cứ vết thương này đều có thể dựa vào năng lực này mà nhanh chóng phục hồi như cũ, không thể nói là Tiểu Cường đánh mãi không chết, nhưng khi thế lực của đối thủ ngang bằng, hiệu quả cực mạnh.
Lâm Phàm cầm miếng thịt của Hàn Bình trong tay, lửa bùng lên, vang ra tiếng xèo xèo, thịt trong tay lập tức cháy khô, tùy tiện ném sang một bên, một con chó hoang vô tình đi ngang qua, mắt chó trợn tròn, đứng ngốc 0,8 giây, nhanh chóng chạy đến, ngoạm lấy miếng thịt rồi chạy mất.
“Năng lực của ngươi có vẻ không có gì đặc biệt.”
Đối mặt với Giác Tỉnh giả cấp ba Hàn Bình, hắn thật sự chẳng hoảng hốt chút nào, đồng thời hắn còn phát hiện ra vấn đề rất lớn, đó chính là phương thức chiến đấu của bọn hắn, thường là dựa vào sức lực và tốc độ của bản thân, lại không hề nghiên cứu về vấn đề chiêu thức.
Đao thuật viên mãn, khiến hắn có thể áp chế được Hàn Bình.
Long Trảo Thủ tinh diệu ngang ngược, càng khiến Hàn Bình khốn đốn vô cùng.
“Mẹ nó.”
Hàn Bình nổi giận, cảm thấy nhục nhã, vung trường đao lên hung hăng chém về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm bình tĩnh đối mặt, giơ đao ứng đối, đao thuật viên mãn giúp đao pháp của hắn vô cùng tinh diệu, không phải tùy ý vung vẩy, mà là vung vẩy có mục đích, mỗi một đao đánh ra, đều gây ra áp lực rất lớn cho Hàn Bình.