Phốc phốc!
Giao đấu ngắn ngủi.
Hàn Bình còn chưa đụng được đến Lâm Phàm, trái lại đao trong tay Lâm Phàm đã để lại trên người hắn ta một vết dài, xé mở máu thịt, hơn nữa còn cháy khét lẹt, hai tầng đau đớn khiến mặt Hàn Bình trở nên dữ tợn, hận không thể xé nát Lâm Phàm.
Mấy Liệp Sát giả mà Hàn Bình dẫn đến đang chiến đấu với bọn người Lục Sơn, về phương diện nhân số không có ưu thế, bị áp chế khắp nơi, đã rơi vào thế hạ phong, có thể kết thúc trận chiến này bất cứ lúc nào.
“Đáng chết.”
Hàn Bình sờ vết thương ở bụng, ánh mắt càng thêm hung ác, gầm lên một tiến, lại xông về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nắm chuôi đao, cơ bắp căng lên, đao và đao đối nhau, chỉ trong chốc lát, tia lửa bắn ra tung tóe, tiếng nứt lách cách vang lên, đao trong tay Hàn Bình bị gãy làm hai, phần bị gãy kia văng ra xa, cắm trên mặt đất.
Hàn Bình không dám tin nhìn trừng trừng, sau đó ném đao hỏng qua một bên, thở hổn hển, giống như một con trâu điên đang nổi giận.
Hắn ta không ngờ kết quả sẽ như vậy.
Đáng chết.
Thật đáng chết.
Vốn cho rằng có thể dễ dàng chiếm lấy tường rào Miếu Loan như trở bàn tay, ai ngờ đến kết quả sẽ như thế này, khiến hắn ta không thể nào chiếm được chút tiện nghi nào từ tay đối phương.
Cổ tay Lâm Phàm khẽ xoay chuyển, đao trong tay cắm xuống mặt đất, hai tay nâng lên, năm ngón tay cong thành trảo, trong chiến đấu, độ thuần thục của Long Trảo Thủ cũng có thể cất cánh.
Soạt!
Lửa bao trùm mười ngón tay.
Hàn Bình tức giận nói, “Mẹ nó, ngươi xem thường ta có phải không?”
“Đúng.”
Lâm Phàm lười nhiều lời, chân đạp mạnh, chủ động đánh về phía Hàn Bình, Long Trảo Thủ liên miên không dứt, không ngừng biến thành tàn ảnh, một tay chứa kình đạo mạnh mẽ, một tay ôm theo kình phong, nhìn như tay trái đang chộp về phía ngực hắn ta, nhưng tay phải thì đã sớm có đối sách, chộp lấy vai trái của hắn ta.
Hàn Bình có khi nào gặp được chiêu thức võ học như vậy, phương thức chiến đấu của hắn ta chính là dựa vào sức mạnh và phản ứng của bản thân, còn cả chút kinh nghiệm tổng kết được khi chiến đấu với dị thú.
Răng rắc!
Tay phải chộp lấy bả vai của Hàn Bình, năm ngón tay đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ không gì sánh được, ngón tay trực tiếp đâm xuyên qua máu thịt, Hàn Bình lộ ra vẻ đau đớn, đồng thời lửa bao trùm đến đốt bả vai hắn ta cháy đen.
Bả vai Hàn Bình căng cứng, muốn giãy dụa thoát đi, chiêu thức của Lâm Phàm lại thay đổi, năm ngón tay trượt đi, kéo thẳng cánh tay hắn ta, trực tiếp lôi ra năm que thịt cay từ cánh tay hắn ta.
“A…”
Hàn Bình đau đớn kêu rên, cảm giác máu thịt tách rời, khó có thể chịu đựng được, máu tươi chảy ào ào, trái lại Lâm Phàm đã dùng lửa nướng chín năm que thịt cây, quay đầu tìm chó hoang, không thấy, trực tiếp ném qua một bên.
Tuy rằng Long Trảo Thủ vẫn còn chưa xoát đến max cấp.
Nhưng uy lực như thế nào, rõ như ban ngày, ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ tè ra quần, quá mẹ nó kinh khủng, quá đáng sợ.
Bọn người Lục Sơn cũng đã giải quyết được khá ổn, nhìn thấy tình hình của Hàn Bình, trong lòng cả đám đều khiếp sợ, thực lực của Lâm Phàm vượt qua sức tưởng tượng của bọn hắn, thật là lợi hại, thậm chí ngay cả Hàn Bình cũng chẳng thể chiếm được chút tiện nghi nào trong tay Lâm Phàm, thậm chí còn trở nên khốn đốn như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tin dược.
Đau đớn ngắn ngủi kết thúc, năng lực khôi phục cực mạnh của Hàn Bình quả thật lợi hại, vết thương nhanh chóng khôi phục.
“Hàn Bình…”
Một giọng nói tức giận truyền đến.
Đám người theo tiếng nói mà nhìn lại, rõ ràng là Chu Thế Thừa dẫn người xuất hiện.
Biểu hiện của Lâm Phàm rất bình tĩnh, tới hay không đều như vậy, nhưng đối với người sống sót khác mà nói, Chu Thế Thừa xuất hiện, chính là một liều thuốc an thần.
“Sao ngươi lại quay về rồi, ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi rời đi.” Hàn Bình cảm thấy không ổn, đối mặt với Lâm Phàm, hắn ta đã cảm thấy ý nghĩ chiếm lĩnh tường rào của mình treo máy rồi, bây giờ Chu Thế Thừa quay về, thế thì lại càng không nắm chắc.
Chu Thế Thừa nói, “Ngươi cho rằng ý nghĩ của ngươi, ta không biết sao, ngươi cho rằng đã đoán trước được ý nghĩ của ta, nhưng thật ra ta và Lâm Phàm đều đoán trước hành động của ngươi rồi, có phải ngươi cảm thấy chiêu điệu hổ ly sơn rất tốt không?”
“Ha ha, hoàn toàn sai, ngươi là điệu hổ ly sơn, chúng ta là dẫn sói vào nhà, đóng cửa thả chó.”
“Ngươi chỉ nghĩ đến tầng thứ hai, còn ta và Lâm Phàm đã nghĩ đến tầng thứ năm rồi.”
“Ngươi cho rằng ta rời khỏi tường rào rồi, thì sẽ không có ai có thể ngăn cản ngươi ư, sai, ngươi lại sai rồi, Lâm Phàm cũng rất mạnh, chỉ là ngươi không biết.”
Hắn ta thật sự có dự liệu trước sao?
Quả thật có dựa đoán đến.
Nhưng mà dựa theo số tầng mà Hàn Bình dự đoán đến, cũng chỉ nhiều hơn một tầng mà thôi, còn nói năm tầng kia, chỉ là đánh rắm mà thôi.
Lâm Phàm nhìn về phía Chu Thế Thừa, trừng mắt nhìn, ngày đó bọn ta không phải nói thế này đâu, nhưng Chu Thế Thừa chỉ gật gật đầu với Lâm Phàm, không hề nói câu nào.
Nhưng dường như lại đang nói, không cần quá thẳng thắn, có quỷ mới biết Hàn Bình lại tự mình dâng đến cửa, bọn ta cứ dựa vào cái này đi, xem như ở tầng thứ năm là được.
Quả nhiên, ánh mắt mọi nguời nhìn về phía Lâm Phàm đều thay đổi.
Thì ra vì nguyên nhân này mới bình tĩnh như thế.
Thật sự đều nắm trong lòng bàn tay.
Ai!
Trong lòng Lâm Phàm thở dài, tiếp xúc rồi, hắn cũng phát hiện ra, con người lão Chu này, số tuổi càng lớn, có vẻ như lại càng làm màu không biết mệt.
“Trương Thành, ngươi phản bội ta.” Hàn Bình hét lên giận dữ.
Trương Thành nói, “Hàn Bình, ngươi táng tậm lương tâm, muốn làm gì thì làm, không xem tính mạng con người ra gì, ta nhịn ngươi đã lâu rồi, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều biến thái như ngươi sao, phi, ta vẫn là người có nhân tính.”
Chu Thế Thừa nói, “Lâm Phàm chúng ta cùng nhau ra tay, giết chết hắn.”
“Không cần, tự ta làm là được.”