Hoắc Khải cũng rất muốn hỏi, Lý Phong nợ nhiều
tiền như vậy từ lúc nào.
Trong trí nhớ của anh không có khoản tiền này,
nhưng bây giờ, người ta còn lấy ra giấy vay nợ, chữ
viết trên đó nhìn đúng là của Lý Phong, không có cách
nào để phủ nhận.
Người đàn ông răng vàng đầy mồm thấy Hoắc
Khải im lặng, không kìm nổi đắc ý nói: “Bây giờ không
nói nữa à? Đã không nói được nữa thì mau trả tiền đi!”
Ninh Thần căng thẳng kéo áo Hoắc Khải. Cô rất
muốn hỏi gì đó, làm chút gì đó nhưng lại không biết
nên làm thế nào.
Sự lo lắng trong lòng biến mất đã lâu nay lại ập
đến. Bỗng nhiên, cô nhớ lại khi chồng mình vừa trở
nên khác trước, cô luôn cho rằng anh muốn nhân cơ
hội bán nhà đi.
Nhưng sau đó, Hoắc Khải cũng không nhắc về
chuyện này nữa nên suy nghĩ này cũng dần dần biến
mất.
Bây giờ, Ninh Thần lại một lần nữa nghĩ đến khả
năng này.
Giấy vay nợ một trăm ngàn tệ khiến chồng cô
muốn bán nhà trả nợ. Lẽ nào sự thay đổi trước đây lại
chỉ là lừa gạt sao?
Không, không thể nào!
Sự thay đổi của chồng, tận mắt cô nhìn thấy. Năng
lực của anh ấy cũng đã được nhiều người công nhận.
Đến cả Tổng giám đốc bất động sản Xương Thịnh
cũng vô cùng tán thưởng anh ấy.
Một người giỏi như thế lại cần vì một trăm ngàn ít
ỏi mà lừa gạt vợ, bán nhà trả nợ sao?
Có lẽ, Lý Phong trước đây thì có khả năng làm như
vậy, nhưng anh ấy bây giờ thì tuyệt đối không có khả
năng làm thế!
Ánh mắt Ninh Thần dần trở nên kiên định. Cô lấy
hết dũng cảm nói với người đàn ông đó: “Chồng tôi
không thể nợ các anh nhiều tiền như thế!”
Có một thời gian, Lý Phong đánh bài thành nghiện,
nhưng vẫn có thể làm chủ bản thân, chưa từng vay
tiền đánh bạc. Về điểm này, Ninh Thần biết rõ.
Một người dù có tệ đến đâu thì cuối cùng vẫn có
điểm dừng.
Một người đàn ông cao lớn, thô kệch, đầu đinh
tiến lên trước, giơ nắm đấm lên, hỏi: “Thế nào? Ý của
mày là muốn ăn quyt? Nếu không phải thấy mày là
đàn bà, ông đây chỉ cần cho một cái tát thì mày sẽ
biết thế nào là lễ độ!”
Dáng người của gã trông rất mạnh mẽ, khí thế
khiến Ninh Thần bất giác nép vào sau lưng của Hoắc
Khải.
Mà Hoắc Khải lại nhìn chằm chằm người đó, nói:
“Nếu đánh người bằng một cái tát, cho dù chỉ rụng
răng cũng coi như thương nhẹ, phạt tù ba năm trở
xuống. Nếu dẫn đến giảm thính lực một bên tai xuống
dưới 90 đê-xi-ben hoặc gãy tay chân ảnh hưởng tới
năng lực lao động thì coi như bị thương nặng, phạt từ
ba đến mười năm tù”.
Gã đàn ông vạm vỡ nghe thấy thế thì sững lại, sau
đó thì vẻ mặt đầy tức giận nói: “Con mẹ mày dám doạ
tao?”
“Tôi chỉ nói cho anh biết hậu quả của một cái tát
mà thôi”, vẻ mặt của Hoắc Khải bình tĩnh, nhìn giấy
vay nợ trong tay gã răng vàng, nói: “Còn giấy vay nợ
này, các anh chắc chắn là tôi vay? Căn cứ vào luật
hình sự, người phạm tội lừa đảo, nếu vượt quá năm
mươi ngàn tệ thì coi là số tiền lớn, phạt tù từ ba đến
mười năm, ngoài ra còn phạt tiền. Tôi hi vọng các anh
hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng mù quáng huỷ hoại đi
tương lai của mình”.
Lời nói của anh khiến cả ba gã cùng lên tiếng: “Ai
lừa đảo! Giấy vay nợ ở đây, mày còn muốn ăn quyt?”
“Giấy vay nợ, có phải là xác nhận tôi vay một trăm
ngàn của các anh hay không? Điểm này các anh tự
hiểu” Hoắc Khải trầm giọng nói.
Anh đã nhớ lại chuyện liên quan đến giấy vay nợ
này. Sự thật là có một lần Lý Phong đánh bài, chơi rất
lớn lại rất may mắn, một lần thắng một trăm mấy chục
ngàn.
Ba người này chính là người cùng chơi lúc đó.
Vì thua thê thảm, muốn gỡ vốn nên đã vay Lý
Phong một trăm ngàn.
Lý Phong viết giấy vay nợ đưa cho họ, nhưng cách
viết không đúng quy phạm mà lại do người kia viết: “
Hôm nay vay Lý Phong một trăm ngàn chẵn”.
Chỉ chín chữ ngắn ngủi, theo tình huống lúc đó thì
cũng không có gì không thoả đáng, nhưng theo pháp
luật hiện hành thì lại là vấn đề lớn.
Vì vay Lý Phong một trăm ngàn tệ, rất khó nói rõ là
đã vay Lý Phong một trăm ngàn hay là cho Lý Phong
vay một trăm ngàn.
Vay và cho vay là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Một là nợ tiền, hai là cho nợ tiền.
Điều quan trọng nhất là, khoản này là của người
Chương 89. Vay và cho vay
kia thì người kia cũng chính là chủ thể. Trong các vụ
án thực tế, hoặc là toà án bác bỏ truy tố do không rõ
nguyên nhân của khoản vay, không có chứng cứ liên
quan, hoặc là trực tiếp phán quyết là Lý Phong nợ
người ta một trăm ngàn tệ.
Cái trước có khả năng lớn hơn một chút nhưng cái
sau không phải không thể xảy ra.
Ngày đó, sau khi ba người kia vay một trăm ngàn
xong thì đổi lại rất may mắn, còn Lý Phong không chỉ
thua hết số tiền đã thắng mà còn thua thêm mấy
ngàn. Do đó anh ta mới uống rượu say mềm đến nỗi đi
xe đạp điện đâm vào cột điện.
Bây giờ, ba người đó lại cầm giấy vay nợ của Lý
Phong đưa cho họ để đến đòi tiền thì quả thật là to
gan.
Gã răng vàng thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến sức
mạnh cổ vũ họ đến đây, lại thẳng lưng lên, nói: “Sao
lại không rõ? Chúng tôi có nhân chứng, vật chứng,
anh đừng hòng lấp liếm!”
Ba người này là do Cơ Xương Minh tìm đến.
Cơ Xương Minh sai người điều tra Hoắc Khải. Biết
anh ta mấy năm trước rất hèn nhát, kém cỏi nhưng chỉ
Vì vợ của anh ta là bạn đại học với Cơ Hương Ngưng
nên lúc đầu mới tới làm lái xe, sau đó thăng chức
thành trợ lý Tổng giám đốc.
Lý lịch như thế khiến Cơ Xương Minh tự nhiên cho
rằng, anh ta hoàn toàn không có chút năng lực nào
mà hoàn toàn dựa vào việc bám váy đàn bà để thăng
chức.
Nếu đã là đồ bỏ đi thì thích chỉnh kiểu gì thì chỉnh.
Sau khi ba người cùng đánh bài bị hỏi sự việc liên
quan đến Lý Phong thì trong lúc vô ý lại cầm ra giấy
vay nợ, vừa hay trong đám đàn em của Cơ Xương
Minh có người hiểu chút pháp luật, vừa nhìn đã thấy
ngay vấn đề của giấy vay nợ đó.
Sau đó, dưới sự xúi giục và khoản tiền thưởng của
Cơ Xương Minh, mấy người này đã cầm giấy vay nợ
đến đòi tiền.
Đàn em của Cơ Xương Minh nói rất rõ. Đây là giấy
vay nợ. Cho dù cầm lên toà án, cũng rõ ràng là Lý
Phong vay tiền của họ, cứ thoải mái mà đòi!
Nếu là người khác nói, thì mấy gã nghiện bài bạc
này chưa chắc đã tin, nhưng người nhà họ Cơ nói như
thế thì dù là để lấy lòng nhân vật lớn, họ cũng tình
nguyện làm tay sai.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, dù lên toà chúng
tôi cũng không sợ. Tốt nhất anh mau chóng trả tiền đi,
nếu không…”
“Nếu không anh định làm thế nào? Đánh tôi? Tôi
đã nói cho anh biết hậu quả rồi, anh không tin thì có
thể thử”, Hoắc Khải lạnh lùng nói.
Mấy gã kia khó chịu đến nghẹn họng. Chúng nào
có hiểu biết về pháp luật, chỉ biết Lý Phong chỉ là một
con mọt sách. Tuy rằng bình thường chưa từng nghe
thấy anh ta nói đến pháp luật nhưng một tên mọt sách
mà, hiểu một chút về thường thức pháp luật cũng
không có gì là lạ.
Cho nên, họ vẫn không dám động tay động chân.
Lúc này, Hoắc Khải lại nói: “Hơn nữa, giấy vay nợ
này coi như thật sự đại diện cho việc tôi nợ tiền thì
các anh đưa lên toà án cũng không thắng kiện được”.
“Sao như thế được, người ta nói với bọn tao, giấy
Vay nợ này…”
Gã đàn ông vạm vỡ kia vừa nói được một nửa thì bị
gã răng vàng giật một cái.
Hoắc Khải nhìn rõ ánh mắt trao đổi qua lại cùng
dáng vẻ chột dạ của chúng.
Anh cười lạnh trong lòng, nói: “Tôi không quan
tâm người khác nói thế nào, nhưng tôi biết, trong vụ
kiện tụng có giấy vay nợ, thì trong đó phải có nguyên
nhân vay nợ, thêm hai chữ “cho vay”. Nếu chỉ có một
chữ “vay” có thể giải thích là tôi có ý này nhưng
không thực sự vay nợ tiền vậy anh cũng đâu cần phải
đòi tiền. Tôi biết trình độ các anh thấp, có thể không
hiểu ý nghĩa của loại từ ghép này, nhưng chỉ cần tìm
người hiểu một chút về tố tụng thương mại hỏi là biết.
Nhưng trước tiên, các anh phải nghĩ kĩ. Thua kiện thì
phải chịu án phí. Án phí cũng không cao, nhưng các
anh tranh chấp một trăm ngàn tệ, vậy phải nộp phí
thụ lý là 2.5% và phí nộp đơn là 1.5%. Ngoài ra, nếu tôi
không thừa nhận chữ viết trên đó là của tôi, các anh
còn phải nộp mấy ngàn tệ phí kiểm định. Tổng lại
cũng không nhiều, khoảng bảy, tám ngàn thôi”.
Lời nói sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến
ba gã kia nghe mà thấy hoang mang.
Vay và cho vay lại khác nhau à?
Bình thường chỉ viết giấy vay nợ, ai mà chú ý mấy
cái này. Khi chơi bài họ thường viết như thế, nhưng
không ai nghĩ đến là có đúng với quy định của pháp
luật hay không.
Nếu điều mà Hoắc Khải nói là thật thì dù họ có
kiện lên toà án thì cũng trắng tay.
Hơn nữa, còn mất trắng bảy tám ngàn?
Ngu mới làm!
Dù sao, vốn dĩ Lý Phong cũng không vay họ tiền,
không lấy được thì thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Ba gã vừa nghĩ ra như thế thì trong lòng cũng nhẹ
nhõm hơn. Nhưng họ còn chưa kịp thở phào thì Hoắc
Khải bỗng nhiên nói: “Nhưng cho dù các anh có thưa
kiện hay không thì tôi đầu đến toà án tố cáo các anh
tội lừa đảo. Nếu nhớ không nhầm, ngày đó người
đánh bài không chỉ có mấy người các anh. Chỉ cần tôi
tìm người làm chứng thì có thể định tội các anh. Dù
không định tội được cũng không sao, cơ quan công
an sẽ kiện các anh lần hai vì tội đánh bạc. Các anh
đều không có việc làm nhỉ? Tiền thắng bạc thời gian
trước tiêu hết chưa? Mà dù tiêu hết hay chưa thì đầu
có người bắt các anh phải nói rõ nguồn gốc số tiền
đó. Nếu không nói được, tội đánh bạc được thành lập,
tịch thu các khoản thu phạm pháp, tạm giữ trước rồi
sau đó sẽ phạt tiền. Cho dù như thế nào, các anh đều
sẽ không yên ổn”.