“Anh, anh đừng giở giọng doạ dẫm. Anh nghĩ
chúng tôi sợ sao!” gã răng vàng chỉ vào Hoắc Khải,
giọng nói có chút lắp bắp.
Tội đánh bạc thì gã cũng không sợ, trước đây
cũng đã bị bắt không ít lần rồi, nhưng còn tội lừa đảo,
vừa nghĩ đến phạt từ ba đến mười năm thì trong lòng
gã thực sự hoảng sợ.
Bị tạm giam mười ngày nửa tháng, có lẽ nhiều
người không sợ. Dù sao đây cũng chỉ là phạt hành
chính, không tính là quá nghiêm trọng.
Nhưng ngồi tù thì chính thức trở thành tội phạm
rồi.
Đánh bạc mà thôi lại khiến bản thân trở thành tội
phạm thì có phải hơi to chuyện rồi không?
“Tôi không doạ mà chỉ nói rõ sự thật cho các anh
biết. Các anh quay về đi. Sáng mai tôi sẽ lên toà án
nộp đơn tố cáo, các anh cũng sẵn sàng chuẩn bị nhận
giấy triệu tập. Nếu có giấy triệu tập mà không muốn đi
cũng không sao. Theo thông lệ, nếu bị cáo từ chối ra
toà, thì tôi nói cái gì họ sẽ tin cái đó. Nếu các anh tới,
tôi sẽ tốn ít tiền mời vài vị phóng viên nào đó viết tin
tức. Cũng không nghiêm trọng, nhiều nhất thì cũng
chỉ tuyên truyền trong thành phố. Đến lúc đó, vợ con,
họ hàng, người thân các anh đều biết các anh tham
gia lừa đảo. Tôi thật sự muốn biết, những người như
các anh, một khi bị phán tội lừa đảo thì sống tiếp như
thế nào?”
Mấy người nghe thấy thế thì vẻ mặt trở nên xám
xịt. Họ đều không có việc làm ổn định, chỉ dựa vào
đánh bài mà sống.
Thắng thì ăn chút đồ ngon, thua thì về nhà quăng
nồi, đập đĩa.
Nếu thực sự bị coi là kẻ lừa đảo thì còn ai dám
đánh bài với họ nữa.
Lời nói của Hoắc Khải chặn hết mọi đường sống,
thậm chí huỷ hoại cuộc đời bọn họ.
Mấy tên nhóc chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, nghe
thấy thế thì tim đập loạn lên, hai chân mềm như bún.
Chỉ vì kiếm chút lợi ích mà thôi, tại sao bây giờ đã
không kiếm được lợi gì, ngược lại giờ sắp phải ăn cơm
tù rồi?
Cái này, cái này không giống như những điều đã
nói lúc trước.
Không phải nói là cầm giấy vay nợ này đến, nói hai
ba câu sẽ doạ cho tên mọt sách Lý Phong sợ run
Chương 90. Ghi âm
chân, nóng lòng đưa nhà và vợ cho bọn họ để gán nợ
sao?
Thế mà người đàn ông trước mắt nào có giống kẻ
hèn nhát trước đây đánh bài với họ.
Ưỡn ngực cao đầu, phong độ lẫm liệt như biến
thành một người khác vậy.
Mấy người lén nhìn nhau, thì đều thấy sự hoảng
loạn trong ánh mắt của đồng bọn. Sự việc phát triển
vượt quá tưởng tượng của bọn họ, đâu dám nghĩ cái
đến cái gì nữa.
Gã răng vàng cũng coi là một người khá nhanh
nhạy, ngẩng đầu cười khà khà với Hoắc Khải: “Cái gì
thế, đùa một chút thôi, anh lại tưởng thật à. Có gì đâu.
Chỉ muốn gọi anh đến đánh bài thôi, buổi tối tôi mời
vài người khách. Em dâu, em có đi không? Mọi người
cùng ăn cơm, đều là bạn tốt cả mà”.
“Hừ, ai là bạn tốt của các anh!” Ninh Thần thản
nhiên nói. Tuy cô không mạnh mẽ như Cơ Hương
Ngưng, cũng không độc lập như Cố Phi Dương nhưng
không phải phải đồ ngốc.
Ít nhất, cô có thể hiểu rõ tình hình trước mắt.
Mấy gã kia rõ ràng chột dạ, như chồng cô đã nói,
cái gọi là giấy vay nợ chính là hành vi lừa đảo!
Vì không phải chồng cô vay tiền nên trong lòng
Ninh Thần thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ăn cơm thì thôi, chỉ hỏi các anh mấy câu. Trả lời
thì tốt, tôi có thể suy nghĩ đến việc không đi tố cáo”
Hoắc Khải bỗng nhiên nói.
Gã răng vàng vội vàng nói: “Anh hỏi đi, hỏi đi”.
“Ai sai các anh tới?“ Hoắc Khải hỏi.
“Cái này… gã răng vàng có chút do dự, người nhà
họ Cơ đề ra cái ý tưởng nát bét này, cũng không thể
đắc tội.
Ngoài gã cao to, còn một gã đang ngậm điếu
thuốc. Lúc này, gã vứt mẩu thuốc đi, kín đáo kéo gã
răng vàng, hơi lắc đầu, tỏ ý không thể nói.
Sau đó, gã đó lại nói với Hoắc Khải: “Việc này đến
đây coi như xong nhé. Chúng tôi chỉ đùa một chút
thôi”.
“Đùa?”. Hoắc Khải lấy điện thoại ra, đưa cho mấy
người đó xem thời gian ghi âm hiển thị trên màn hình,
nói: “Rất xin lỗi, tôi có thói quen ghi âm trước khi nói
chuyện với những người không có ý tốt. Những điều
các anh nói đã đều được ghi lại rõ ràng. Có phải là trò
đùa hay không, do toà án phán quyết”.
Khuôn mặt ba người tái mét. Thằng cha này ghi
âm lúc nào?
Mấy người bọn chúng từ khi bắt đầu nói chuyện đã
không liên quan gì đến đùa cợt, còn đem cả giấy vay
nợ ra. Nói là trò đùa được sao?
Hoắc Khải lạnh lùng nói: “Tôi biết các anh bị người
khác xúi giục. Tôi cũng chỉ muốn đối phó với đạo diễn
của màn kịch này, sẽ không làm khó các anh. Chỉ cần
thành thật hợp tác, tôi có thể coi như các anh chưa
từng tới”.
Gã răng vàng vốn dĩ không không phải là kẻ kiên
định, bị Hoắc Khải doạ một trận, sớm đã hao mòn ý
chí rồi. Lúc này nghe anh nói có thể không nhắc đến
chuyện cũ, lập tức nói: “Tôi nói…”
Gã hút thuốc vốn muốn ngăn lại nhưng bị Hoắc
Khải liếc mắt nhìn một cái thì lại ngâm miệng, không
dám nói một lời.
Gã răng vàng cũng rất thành thật. Chuyện Cơ
Xương Minh cho người đến tìm gã tìm hiểu tình hình
ra sao, đưa ra phương án như thế nào đều kể ra hết
hai năm rõ mười.
“Chuyện này thật sự không liên quan đến chúng
tôi. Thực ra chúng tôi cũng không muốn lừa anh, đều
là do họ Cơ nói muốn cho chúng tôi phí lợi ích hai
mươi ngàn tệ, còn nói nếu đòi được một trăm ngàn tệ
cũng trả hết cho chúng tôi. Nhất thời bị quỷ ám…”
Hoắc Khải không tiếp lời luôn mà suy nghĩ một
chút rồi nói: “Tôi cũng không muốn làm khó các anh.
Thế này đi. Sau khi các anh quay về, nói lại một lượt
toàn bộ những việc này với người kia. Nhớ kỹ, phải nói
sự thật liên quan đến giấy vay nợ và hắn ta dùng tiền
mua chuộc các anh thế nào đều nói hết rồi ghi âm lại.
Chỉ cần các anh giao bản ghi âm cho tôi. Tôi không
những loại bỏ trách nhiệm của các anh, còn có thể
cho các anh mười ngàn tệ tiền công”.
“Cái này, cái này không được. Đó là người nhà họ
Cơ đấy. Gài bẫy hắn ta, chúng tôi…” gã răng vàng liên
tục lắc đầu. Gã cũng không ngốc, đương nhiên biết
Hoắc Khải muốn ghi âm làm gì.
Hoắc Khải lạnh lùng nhìn gã, lắc lắc điện thoại vừa
ghi âm, nói: “Bây giờ vẫn đang trong quá trình ghi âm.
Từng chữ anh vừa nói đều có thể trở thành bằng
chứng trước toà. Coi như tôi không tìm nhân chứng,
chỉ dựa vào đoạn ghi âm này có thể định tội các anh
rồi. Cho nên các anh nghĩ cho kỹ, rốt cuộc muốn ngồi
tù hay cầm mười ngàn tệ sống tốt vài ngày”.
Sắc mặt cả ba người trắng bệch, một lúc lâu
không nói lên lời.
Bọn họ chỉ là con bạc dưới đáy xã hội mà thôi,
chuyện gian lận, lừa gạt cũng đã từng làm nhưng
không quá đáng lắm.
Mà đối tượng nhằm vào đều là người dân bình
thường, kiểu như Lý Phong ngốc nghếch.
Họ chưa từng gặp phải người thông minh, sắc bén
như Hoắc Khải, hai ba câu đã xoay ba người như
chong chóng, không biết đông tây nam bắc gì nữa.
Ba người bị Hoắc Khải vừa đấm vừa xoa thì sau
một hồi do dự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hoắc Khải cũng không phải nói chơi, đi vào nhà
mang mười ngàn tệ đưa cho ba người.
Còn phải nói, mười ngàn tệ tiền mặt có sức hấp
dẫn rất lớn đối với mấy kẻ cờ bạc nghèo rớt mùng tơi.
Mấy người vui mừng hớn hở nhận lấy, đứng ngay
trước mặt Hoắc Khải chia tiền, sau đó rối rít cảm ơn.
Cái loại cặn bã của xã hội này, Hoắc Khải cũng
không có hứng nói nhiều, dặn dò nhanh chóng đưa
cho anh bản ghi âm rồi vẫy tay xua mấy người đi.
Đợi ba người kia rời đi, Ninh Thần mới hỏi: “Chắc
không phải anh muốn đi tố cáo họ thật đấy chứ?”
Từ cuộc nói chuyện của Hoắc Khải và mấy người
kia, Ninh Thần có thể nghe ra, người xúi giục phía sau
chắc là người quen, ít nhất Hoắc Khải cũng biết hắn là
ai.
Nếu đã cần bản ghi âm, chắc chắn là để đối phó
với hắn.
Tuy không biết là ai của nhà họ Cơ, nhưng năng
lực của dòng họ này, Ninh Thần cũng biết một chút.
Dù sao thì Cơ Hương Ngưng cũng chính là bạn tốt của
co.
Đối phó với người nhà họ Cơ dễ như thế sao?
Ninh Thần cảm thấy có chút lo lắng.
Hoắc Khải cười nhẹ, quay lại nói: “Yên tâm. Có
những lúc dùng pháp luật đối phó với một người cần
phải có các phương pháp khác nhau mới hiệu quả.
Anh biết nên làm thế nào, không sao đâu”.
Người có thể đề ra phương án nát bét như thế, thì
Hoắc Khải nghĩ đến Cơ Xương Minh đầu tiên.
Cũng chỉ cái loại không có não mới có thể dùng
cách làm ngu xuẩn như vậy.
Dùng cách này để đối phó với người bình thường,
có lẽ sẽ hiệu quả, nhưng để đối phó với Hoắc Khải thì
lại thành ra tự tìm trái đắng mà thôi.
Vốn dĩ, Hoắc Khải cũng lười quan tâm đến Cơ
Xương Minh, dù sao công ty con cũng đã nằm trong
bàn tay của Cơ Hương Ngưng thì quan tâm đến con
rối này làm gì.
Nhưng Cơ Xương Minh hết lần này đến lần khác
đến quấy rối, vì đại cuộc, Hoắc Khải phải dạy cho hắn
ta một bài học.
Ít nhất cũng phải khiến cho tên nhóc này ngoan
Chương 90. Ghi âm
ngoãn một thời gian, bớt nhảy nhót cả ngày như một
thằng hề.
Một giờ sau, gã răng vàng gặp mặt Cơ Xương
Minh.
Có lẽ là cảm thấy sự việc này đã ăn chắc mười
phần, lại rảnh rỗi không có việc gì làm, Cơ Xương
Minh quyết định tự mình đến nghe họ báo cáo lại tình
hình.
Gã răng vàng và những người khác kể lại tình cảnh
của Hoắc Khải một cách thê thảm.
Gì mà doạ cho người mềm như bún, khóc lóc, cầu
xin họ cho thêm vài ngày, nghe tội nghiệp làm sao.
Cơ Xương Minh nghe thấy vậy thì cười ha hả,
dương dương đắc ý.
“Một thư kí nho nhỏ cũng dám so đúng so sai với
tôi đúng là muốn chết! Các anh làm tốt lắm”. Cơ
Xương Minh khen ngợi.