Lâm Cẩn hôn mê hơn ba giờ đồng hồ, khi tỉnh lại thì trời đã khuya, Thịnh Diễn Chi ngồi ở trước giường bệnh, đôi mắt như bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thâm thúy như ẩn chứa rất nhiều điều.
Nhìn thấy Lâm Cẩn tỉnh lại, thần kinh căng chặt của hắn rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lâm Cẩn còn nhớ rõ trước khi hôn mê thiếu chút nữa bị Thịnh Diễn Chi cường bạo, liền châm chọc nói: "Nhìn thấy anh, cả người tôi đều không thoải mái."
Môi mỏng Thịnh Diễn Chi hơi nhấp, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Cẩn vỗ nhẹ hai cái, động tác vô cùng cẩn thận, giống như sợ chọc Lâm Cẩn nổi giận, lại giống như lưu luyến không muốn rời đi.
Thịnh Diễn Chi thấp giọng nói: "Em nghỉ ngơi đi, không cần nổi giận với tôi."
Nói xong câu này, hắn đứng lên, liếc mắt nhìn Lâm Cẩn lần cuối rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ chốc lát sau, hộ lí tiến vào mát xa cơ bắp cho Lâm Cẩn.
Thẳng đến khi cậu chuẩn bị ngủ, Thịnh Diễn Chi cũng không quay lại.
Cậu hậu tri hậu giác suy đoán Thịnh Diễn Chi có phải đã bị mình làm tức giận đến không chịu nổi, tính toán từ bỏ rồi hay không?
Như muốn xác minh suy đoán của Lâm Cẩn, ngày hôm sau, ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, Thịnh Diễn Chi cũng đều không xuất hiện, hộ lí liền biến thành hai người tới chăm sóc cậu.
Lâm Cẩn hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, về sau cậu với Thịnh Diễn Chi đường ai nấy đi vậy.
Chỉ là không biết tại sao, lúc ý thức đến điểm này, cậu ẩn ẩn có chút khó chịu, còn có chút thất vọng.
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Diễn Chi biểu hiện ra một bộ thâm tình chân thành, không hề thay đổi.
Ban đầu cậu còn cho rằng đối phương chịu từ bỏ dây dưa với mình, phỏng chừng còn có âm mưu gì khác lợi hại hơn.
Không nghĩ tới chỉ mới mắng vài câu, Thịnh Diễn Chi liền nhanh chóng từ bỏ.
Có thể thấy được phần yêu thích này........bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có lẽ đúng như lời Lê Hi nói, Thịnh Diễn Chi chỉ xem cậu là thế thân của Giang Tinh Thần, không phải là thật lòng thích cậu, cho nên bị đả kích vài câu liền lập tức buông tay.
Nghĩ như vậy, Lâm Cẩn không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, không bị đối phương lừa gạt.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Cẩn xuống giường cùng hộ lí ra ngoài dạo hai vòng.
Hiện giờ cậu đã có thể xuống giường tự do hoạt động, chấn thương ở đầu cũng khôi phục rất khá, nhưng ký ức vẫn không có khôi phục.
Bác sĩ cũng không có biện pháp: "Kí ức con người vô cùng phức tạp, giới y học vẫn chưa thể hoàn toàn khám phá được hết. Có lẽ cậu chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, cũng có thể sẽ vĩnh viễn mất đi, hy vọng cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Vâng." Lâm Cẩn gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Bác sĩ thấy vậy liền an ủi: "Đừng gấp, nếu cậu gặp được cảnh vật hoặc người nào đó quen thuộc, đại não bị kích thích, ký ức có thể sẽ trở lại."
Lâm Cẩn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó.......
****************************
****************************
Buổi chiều Lê Hi tới thăm cậu, nhìn quét một vòng quanh phòng bệnh, hỏi Lâm Cẩn: "Có phải mấy ngày rồi anh tôi không đến đúng không?"
Lâm Cẩn ừ một tiếng, buồn bực nói: "Sao anh biết?"
"Bởi vì tôi thấy." Lê Hi đĩnh đạc ngồi ở trên sô pha, bắt chéo chân, khuôn mặt anh tuấn có chút đắc ý.
Lâm Cẩn buồn cười nói: "Đừng nói là mỗi ngày anh đều đi theo giám sát anh trai đi?"
"Tôi mới không có nhàm chán như vậy, muốn theo dõi cũng là theo dõi cậu......" Lê Hi nhất thời lanh mồm lanh miệng, đem lời trong lòng đều nói ra.
Nói xong thấy sắc mặt Lâm Cẩn hơi đổi, vội vàng sửa lời: "Ý của tôi là quan tâm cậu thôi. Tôi cũng không phải là loại người biến th4i thích theo dõi, cậu đừng nhìn tôi như vậy."
Lâm Cẩn không quá tin tưởng.
Hiện tại cậu vẫn đang mất trí nhớ, nên không có bất cứ kí ức nào về Lê Hi, nhưng đáy lòng lại có một loại trực giác: Lê Hi không phải biến th4i, nhưng lại có khả năng làm chuyện biến th4i. Lê Hi không biết suy nghĩ của Lâm Cẩn, tiến đến trước mặt cậu, cười nói: "Tiểu Cẩn, cậu mau đoán làm sao tôi biết được anh tôi không có tới bồi cậu?"
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Nghe Dương quản gia hoặc là hộ lí nói?"
"Không phải." Lê Hi lắc đầu, lộ ra một nụ cười thần bí, "Tôi nói cho cậu biết một chuyện, mấy ngày hôm trước tôi gặp một người."
"Ai?" Lâm Cẩn bèn thuận theo hỏi.
Lê Hi cong cong môi: "Giang Tinh Thần!"
Lâm Cẩn sửng sốt, suy đoán nói: "Giang Tinh Thần biết hành trình của hắn, sau đó nói cho anh?"
Lê Hi vẫn lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc vi diệu: "Tôi là ở trong nhà anh ấy đụng phải Giang Tinh Thần. Này chứng minh cho cái gì? Chứng minh hắn cùng anh tôi nối lại tình xưa rồi! Vừa rồi lúc đi vào không thấy anh tôi, tôi liền đoán mấy ngày nay hắn khẳng định vội vàng cùng Giang Tinh Thần nói chuyện yêu đương, ném cậu qua một bên rồi."
Lâm Cẩn nhất thời trầm mặc, nghĩ thầm: Thì ra Thịnh Diễn Chi nhanh như vậy đã trở về tìm Giang Tinh Thần.
Lê Hi vừa quan sát biểu tình của Lâm Cẩn, vừa tiếp tục nói bậy: "Anh tôi cũng thật là..... Lúc trước còn nói thích cậu, Giang Tinh Thần vừa mới tìm hắn, anh ấy liền lập tức ném cậu đi chạy về bên hắn."
"Tùy tiện, không liên quan đến tôi." Lâm Cẩn nhàn nhạt nói.
Lê Hi vui vẻ ôm bả vai cậu: "Không liên quan thì tốt, tôi chỉ sợ cậu không vui. Ai, nếu không cậu thử kết giao với tôi đi? Ngay cả tra nam cũng đều yêu đương rồi, chúng ta không thể chịu thua được. Không bằng hai chúng ta thành một đôi......"
Lời còn chưa nói xong, một giọng nói hàm chứa ý cười đột nhiên xen vào: "Lê đại thiếu như thế nào lại không tới tìm tôi yêu đương? Tôi cũng đang độc thân nha."
Lâm Cẩn cùng Lê Hi đồng thời nhìn qua, chân Tần Phong đã khỏi, không cần tiếp tục ngồi trên xe lăn, giờ phút này đang chậm rì rì bước vào.
Môi mỏng nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo, trên cái mũi cao thẳng là một khung kính gọng vàng mỏng nhẹ, vai rộng chân dài, thoạt nhìn như một giảng viên văn nhã tri thức.
Lê Hi lập tức đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong: "Yêu đương cái rắm! Cả đời này anh cứ tiếp tục làm cẩu độc thân đi."
"Tôi thấy cậu rất thích hợp với tôi đó nha." Tần Phong cười tủm tỉm đi đến trước giường bệnh.
Lê Hi lúc này mới phát hiện hắn rất cao, phải từ 185cm trở lên, so với mình còn cao hơn nửa cái đầu.
Tần Phong trước tiên hỏi thăm thân thể Lâm Cẩn khôi phục thế nào, biết được cậu còn một tuần nữa là có thể ra viện, gật gật đầu: "Không gấp, chờ cậu tịnh dưỡng thân thể cho tốt rồi mới nói tới việc quay lại đóng phim."
Lâm Cẩn có chút do dự: "Rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ rõ, tôi sợ ngay cả đóng phim như thế nào cũng đã quên."
Tần Phong không để bụng: "Cậu có thiên phú, điểm này là đủ rồi. Về những kĩ xảo còn lại, học nhiều sẽ biết thôi."
Những người có thiên phú có thể đạt được những thành tựu dễ như trở bàn tay mà người bình thường phải liều mạng cả đời cũng khó mà đạt được.
Lâm Cẩn thật sự có thiên phú diễn xuất, điểm này vào thời điểm thử vai Tần Phong đã nhìn ra, cho nên hắn mới bỏ qua Giang Tinh Thần, lựa chọn một diễn viên nhỏ không có danh khí như Lâm Cẩn làm nam chính.
Đối với lời khẳng định của Tần Phong, Lâm Cẩn ngượng ngùng cười cười: "Tôi sẽ nỗ lực học."
Lê Hi bất mãn nói: "Tiểu Cẩn, cậu còn dám diễn phim điện ảnh của hắn! Nếu không phải hắn yêu cầu đi lên núi sâu quay phim, cậu cũng sẽ không bị thương, cậu không cần mạng nữa đúng không!"
"Lần đó là ngoài ý muốn." Lâm Cẩn cường điệu, "Cái gọi là phúc họa tương y, tôi cảm thấy sắp tới tôi hẳn là sẽ gặp được đại vận đi."
Cậu cùng Tần Phong lại hàn huyên về các phương diện điện ảnh trong chốc lát, Lê Hi cảm thấy nhàm chán, ngồi ở một bên chơi game.
"Tôi có lời muốn nói với cậu." Tần Phong thấy Lê Hi kết thúc ván game liền lên tiếng ý bảo Lê Hi cùng hắn ra ngoài.
Lê Hi có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn đi ra ngoài cùng Tần Phong.
Lâm Cẩn có chút buồn ngủ, đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên nghe được bên ngoài phòng bệnh truyền tới thanh âm mắng chửi mơ hồ của Lê Hi.
Ban đầu Lâm Cẩn còn tưởng Lê Hi cùng Tần Phong nổi lên xung đột, cậu liền đi đến cửa phòng bệnh, nghe được thanh âm mắng chửi có chút thay đổi, trở nên dính nhớp, ẩn ẩn còn có tiếng nuốt nước miếng.
Lâm Cẩn lập tức phản ứng lại, tức khắc dở khóc dở cười.
Cậu cũng không định quấy rầy chuyện tốt của hai người, chậm rãi trở lại giường bệnh, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát cầm lấy tạp chí mở ra xem.
Bởi vì não bộ bị thương còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ quy định mỗi ngày cậu chỉ được đọc nhiều nhất nửa giờ, không thể để não bộ hoạt đồng quá độ, hơn nữa không thể xem TV, điện thoại hay các sản phẩm điện tử.
Lâm Cẩn mới vừa đọc được mấy chữ, Lê Hi bỗng nhiên tức giận chạy ùa vào phòng bệnh, trong miệng còn lẩm bẩm mắng: "Họ Tần thật đúng là mặt người dạ thú!"
Lâm Cẩn nhìn đôi môi sưng đỏ của cậu, làm bộ cái gì cũng không biết: "Làm sao vậy?"
Lê Hi thở mạnh nói: "Không có gì."
Lâm Cẩn nhìn tạp chí ở trong tay, bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: "Anh có thể giúp tôi liên hệ người nhà được không? Tôi muốn gặp bọn họ."
Lúc trước cậu ngay cả xuống giường cũng không được, ăn uống, vệ sinh đều phải cần người khác hỗ trợ.
Cậu không muốn người nhà nhìn thấy bộ dáng chật vật của bản thân, để tránh bọn họ lo lắng.
Hiện tại thân thể cậu đã tốt hơn một chút, liền gấp không chờ nổi mà muốn gặp người nhà và bạn bè.
Tuy rằng cậu đã quên những kí ức về em trai và con trai, nhưng cũng không gây trở ngại đến chuyện cậu nhớ đến bọn họ, khát vọng muốn được người nhà quan tâm và bầu bạn.
Lê Hi đáp ứng thật sảng khoái: "Không thành vấn đề."
*********
Sáng hôm sau, tâm trạng Lâm Cẩn vừa chờ mong vừa khẩn trương, cậu rốt cuộc cũng gặp được người thân của mình, còn có bạn tốt Kiều Tiểu Hân.
"Ba ba!" Tiểu Nặc vừa nhìn thấy Lâm Cẩn, liền đỏ mắt bổ nhào vào người cậu, đầu nhỏ dùng sức cọ, giống như một con mèo nhỏ cầu an ủi.
Thân thể Lâm Cẩn hơi hơi cứng đờ, ngửi được mùi sữa thơm dịu trên người cậu nhóc.
Mùi hương này rất quen thuộc, những kí ức tưởng chừng đã quên mất giờ phút này ào ạt hiện ra, một số những hình ảnh khác cũng theo đó hiện lên rõ nét hơn.
Lâm Cẩn không khỏi ôm chặt con trai trong lòng ngực, đầu có chút trướng, cũng có chút đau, tựa hồ trong lúc nhất thời không chịu nổi quá nhiều hồi ức.
Tiểu Nặc ghé vào trong ngực cậu nức nở: "Con còn cho rằng ba ba không cần con nữa......"
"Anh." Lâm Phi Phồn đi đến trước mặt cậu, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, thanh âm nghẹn ngào, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, thoạt nhìn đang cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình.
Kiều Tiểu Hân cũng rất kích động, liên tục lau nước mắt, lại vội vàng hỏi: "Lâm Cẩn, Lê thiếu nói cậu mất trí nhớ, cậu còn nhớ rõ tụi mình không?"
Lâm Cẩn nhìn cô, chớp chớp mắt, hỏi: "Cô là ai?"
Kiều Tiểu Hân lập tức nóng nảy: "Mình là bạn học thời cao trung của cậu – Kiều Tiểu Hân...... A, đúng rồi, đây là em trai của cậu, Lâm Phi Phồn!"
Cô đem Lâm Phi Phồn đẩy đến trước mặt Lâm Cẩn: "Cậu gặp hai đứa nhỏ rồi, có nhớ ra được gì không? Còn có, đứa bé cậu đang ôm trong lòng chính là con trai của......"
Lâm Cẩn bỗng nhiên cong môi cười: "Mình biết."
Thanh âm Kiều Tiểu Hân đột nhiên im bặt.
Cô nhìn chằm chằm tươi cười trên mặt Lâm Cẩn, lúc này mới phát hiện rằng mình bị lừa, lập tức cả giận nói: "Có tin mình đánh cậu đến mất trí nhớ lần nữa hay không!"
Lâm Cẩn vừa muốn mở miệng, Lê Hi ở bên cạnh đột nhiên sâu kín hỏi: "Tiểu Cẩn, vậy chuyện giữa anh tôi và cậu....... cũng nhớ ra toàn bộ rồi?"
~~~~~~~~~~~~