Nghe được Lê Hi hỏi như vậy, Lâm Cẩn lắc đầu, thần sắc phức tạp nhìn về phía Lê Hi: "Nhưng về chuyện của anh, tôi ngược lại nhớ ra không ít đâu."
Thần sắc Lê Hi hơi cứng đờ một lúc, gương mặt cũng hiện lên vài phần chột dạ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, hợp tình hợp lí nói: "Tôi đối với cậu tốt như vậy, cậu sớm nên nhớ ra mới đúng. Có phải rất cảm động hay không? Không bằng lấy thân báo đáp tôi đi."
Lâm Cẩn cười như không cười: "Nói như vậy, anh cho người bắt cóc tôi, tôi còn phải báo đáp anh?"
"Có chuyện này à?" Lê Hi bắt đầu giả ngu, biểu tình thực vô tội, "Cậu nhất định là nhớ lầm rồi."
Lâm Cẩn mỉm cười, không có vạch trần, muốn chừa cho Lê Hi chút mặt mũi.
Nhưng Kiều Tiểu Hân cùng Lâm Phi Phồn đều vô cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Lê Hi.
Kiều Tiểu Hân trực tiếp hỏi: "Lê thiếu, anh bắt cóc Lâm Cẩn lúc nào vậy? Anh bắt cóc cậu ấy làm gì?"
Lê Hi nhún vai, mạnh miệng nói: "Thật ra không phải là bắt cóc, tôi là vì muốn để Tiểu Cẩn thấy rõ tâm một người mà thôi."
Kiều Tiểu Hân còn muốn hỏi, nhưng Lâm Cẩn lại không muốn nhớ lại hồi ức khiến mình khó chịu kia, chủ động lên tiếng đổi đề tài.
"Kí ức của mình đã khôi phục một ít, phỏng chừng qua thêm hai ngày là có thể nhớ ra hết toàn bộ. Tiểu Hân, cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã giúp mình chiếu cố Tiểu Nặc, mình thật sự không biết phải cảm tạ cậu thế nào mới tốt đây."
Bị Lâm Cẩn cắt ngang, Kiều Tiểu Hân quả nhiên không tiếp tục hỏi đến chuyện bắt cóc, tùy tiện nói: "Tiểu Nặc là con nuôi của mình, mình chiếu cố bé là chuyện nên làm."
"Mặc kệ nói thế nào, mình vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn đến cậu vì đã thay mình chăm sóc cho Tiểu Nặc. Chờ sau khi mình xuất viện, cậu và Tinh Lan đến nhà mình ăn một bữa cơm đi." Ngữ khí Lâm Cẩn rất chân thành mời Kiều Tiểu Hân.
Ánh mắt Kiều Tiểu Hân sáng lên: "Được nha. Lần trước tới nhà cậu ăn tân gia, cậu làm món tôm hùm sốt tỏi và sườn dê nướng ăn thật ngon!"
Trù nghệ của Lâm Cẩn quả thật không tồi, Kiều Tiểu Hân ăn qua một lần vẫn luôn nhớ mãi không quên, thế nên hiện tại nói đến, cô đều không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng.
Lê Hi thấy vậy liền nhân cơ hội nói: "Tiểu Cẩn, tôi cũng muốn tới nhà cậu ăn cơm."
Cậu tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội được thân cận với Lâm Cẩn!
Lâm Cẩn cười nói: "Vậy mọi người đều đến đi."
Vài người vây quanh Lâm Cẩn nói chuyện, Tiểu Nặc ghé vào trong lòng cậu làm nũng, không khí trong phòng bệnh lúc này vô cùng ấm áp vui vẻ.
Có người nhà cùng bạn bè đến bầu bạn, bất an ở trong lòng Lâm Cẩn cuối cùng cũng tiêu tán không ít.
Ngồi trong phòng bệnh hơn nửa giờ, Kiều Tiểu Hân vội vàng nói tạm biệt rồi rời đi cùng bạn trai hẹn hò.
Trong lòng Lê Hi vẫn luôn nhớ kỹ chuyện Lâm Cẩn đang khôi phục ký ức, cậu vừa hy vọng Lâm Cẩn sớm nhớ lại hết mọi chuyện, vừa không hy vọng Lâm Cẩn sẽ khôi phục ký ức.
Lâm Cẩn đã từng thích Thịnh Diễn Chi như vậy, một khi nhớ lại cái loại cảm giác này, cậu ấy còn có thể cứng rắn như vậy không?
Cậu không sợ Thịnh Diễn Chi dây dưa Lâm Cẩn, chỉ sợ Lâm Cẩn mềm lòng.
Ngại Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc còn ở đây, Lê Hi không tìm được cơ hội thích hợp hỏi Lâm Cẩn, dứt khoát rời khỏi phòng bệnh, để người một nhà bọn họ trò chuyện với nhau.
Tiểu Nặc nắm chặt ngón tay Lâm Cẩn, giọng mềm nhũn nói: "Ba ba, con muốn biến thân thể nhỏ lại, nhỏ giống như hạt đậu vậy đó."
Lâm Cẩn bật cười: "Tại sao con lại muốn như vậy?"
Tiểu Nặc chớp hai mắt: "Bởi vì như vậy ba ba liền có thể đem con bỏ vào trong túi, đi đâu cũng mang con theo. Mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy ba ba, sẽ không bao giờ không tìm thấy ba nữa."
Chỉ một câu nói hồn nhiên của con trai, lại làm Lâm Cẩn cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy.
Cậu sinh ra Tiểu Nặc, nhưng lại không thể cho bé một cuộc sống an ổn, làm Tiểu Nặc nhỏ như vậy đã thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng cậu cũng không có biện pháp, toàn bộ gánh nặng gia đình đều đặt trên vai cậu, cậu phải đi ra ngoài kiếm tiền, mới có thể để hai đứa nhỏ ăn no mặc ấm.
Lâm Phi Phồn bỗng nhiên mở miệng: "Anh, anh đã làm rất tốt rồi."
Cho nên không cần phải áy náy, càng không cần tự trách bản thân mình.
Đối mặt với lời an ủi vụng về của em trai, Lâm Cẩn cười khẽ, xoa đầu Lâm Phi Phồn: "Là anh không tốt, để em lo lắng rồi. Gần đây thân thể em thế nào? Ngực có hay đau không?"
Lâm Phi Phồn lắc đầu: "Em không có việc gì."
Chỉ nói ra có mấy chữ, nhưng khuôn mặt âm nhu lại lộ ra một chút do dự.
Lâm Cẩn thấy vậy liền lập tức truy hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Phi Phồn mím môi, nói: "Thời điểm anh hôn mê, em bị Cố Dư Nhiên giam lỏng, là Thịnh tiên sinh đến Cố gia cứu em ra."
"Giam lỏng?" Sắc mặt Lâm Cẩn trở nên nghiêm trọng, nhưng lại không nhớ nổi Cố Dư Nhiên là ai, "Tại sao hắn lại giam lỏng em? Em có bị thương ở đâu không? Báo cảnh sát chưa?"
Lâm Cẩn vừa nói vừa sốt ruột kéo Lâm Phi Phồn qua xem xét thân thể.
Lâm Phi Phồn che giấu chân tướng: "Em và Cố Dư Nhiên ở trường học có chút mâu thuẫn, hắn nhìn em không vừa mắt, liền giam em lại. Em không có bị thương, dù sao cũng còn có luật pháp, hắn không dám làm gì em."
Lâm Cẩn bán tín bán nghi: "Em không có gì giấu anh chứ?"
Lâm Phi Phồn rũ mi mắt: "Không có. Chỉ là em thiếu Thịnh tiên sinh một ân tình, em sợ hắn sẽ dùng chuyện này làm khó dễ anh."
Xem ra ở trong mắt Lâm Phi Phồn, Thịnh Diễn Chi cũng không giống loại người hay đi làm chuyện tốt mà không cần người báo đáp.
Anh trai cậu đi theo hắn hai năm, chịu biết bao nhiêu khuất nhục, Lâm Phi Phồn đều thấy ở trong mắt.
Cho nên cậu lo lắng Thịnh Diễn Chi sẽ mượn cơ hội này cưỡng bách anh trai "lấy thân báo đáp".
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Hắn hẳn là sẽ không đến tìm anh. Ân tình này trước tiên cứ nhớ kỹ, về sau có cơ hội sẽ trả lại cho hắn. Còn về Cố Dư Nhiên, hắn cư nhiên dám giam lỏng em, đây là phạm pháp, nhất định phải báo cảnh sát xử lý hắn!"
Lâm Phi Phồn thấp giọng nói: "Vô dụng thôi, Cố Dư Nhiên có bệnh tâm thần."
Pháp luật quy định, người bệnh tâm thần không thể phân biệt và khống chế hành vi của bản thân, cho nên những hành vi mà họ gây ra cũng sẽ không bị xử phạt, chỉ giao trách nhiệm này cho người giám hộ trông giữ và trị liệu.
Nghĩ đến hành vi biến thái của Cố Dư Nhiên, Lâm Phi Phồn liền chán ghét nhíu mày.
Lâm Cẩn lại rất tức giận: "Bệnh tâm thần thật đúng là một cái cớ hay! Phi Phồn, trong khoảng thời gian này em nhất định phải chú ý an toàn, đừng một mình ra ngoài nhiều."
Lâm Phi Phồn gật đầu, lại đem chuyện Thịnh Diễn Chi an bài cậu đến nhà cũ Thịnh gia đều nói ra.
Lâm Cẩn trầm mặc trong chốc lát: "Thịnh Diễn Chi sẽ không vô duyên vô cớ đưa em đến bên người hai vị lão nhân. Huống hồ tính tình em cũng trầm lặng, không thích nói chuyện, làm sao có thể để em đi bồi hai người họ giải buồn chứ."
Cho nên chỉ có một nguyên nhân: Thịnh Diễn Chi là muốn bảo vệ Lâm Phi Phồn mới để cậu đến nhà cũ.
Nói thế nào thì Lâm Cẩn cũng đã theo Thịnh Diễn Chi hai năm, đối với mấy đại gia tộc ở G thành vẫn có chút hiểu biết.
Cậu hỏi Lâm Phi Phồn: "Nhà Cố Dư Nhiên có phải ở thành nam hay không?"
Lâm Phi Phồn ừ một tiếng.
Lâm Cẩn lẩm bẩm nói: "Khó trách."
Khó trách Thịnh Diễn Chi lại tự mình đến Cố gia mang Lâm Phi Phồn ra, còn Cố Dư Nhiên thì vẫn bình yên vô sự, Lâm Phi Phồn không thể không trốn ở nhà cũ Thịnh gia.
Mà chuyện này trở nên nghiêm trọng là vì Cố Dư Nhiên là người của Cố gia.
Lâm Cẩn đau đầu suy nghĩ: Ân tình này có chút lớn a.
Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc ở bệnh viện đến buổi trưa, bồi Lâm Cẩn nói không ít chuyện, thẳng đến khi ăn xong cơm chiều mới rời đi.
Trước khi rời đi, Lâm Phi Phồn còn muốn lưu lại chiếu cố Lâm Cẩn, Tiểu Nặc cũng la hét muốn bồi ba ba ngủ.
Lâm Cẩn dở khóc dở cười, cố ý xụ mặt đem hai đứa đuổi về.
Buổi tối hôm nay, có lẽ là vì gặp được người nhà vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, Lâm Cẩn quả thật rất an tâm, nằm xuống không bao lâu liền ngủ.
Thẳng đến nửa đêm, cậu cảm giác có thứ gì đang sờ mặt mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến mép giường có một cái bóng đen, tức khắc cả kinh đến một thân mồ hôi lạnh!
Giây tiếp theo, một giọng nói khàn khàn liền cất lên: "Đừng sợ, là tôi."
Cạch.
Lâm Cẩn ấn nút mở đèn kế bên đầu giường, liền nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc, đôi mắt thâm trầm mang theo dục v0ng chiếm hữu và cuồng si.
"Tại sao anh lại ở đây?" Lâm Cẩn ra vẻ trấn định chụp lấy tay Thịnh Diễn Chi, ngồi dậy lùi về sau ý đồ muốn cách xa đối phương.
"Tôi nhớ em nên mới tới." Giọng Thịnh Diễn Chi vừa trầm thấp lại có chút khàn khàn, mang theo vài phần chua xót.
Lâm Cẩn cảnh giác nhìn hắn: "Anh hẳn là nên đi tìm Giang Tinh Thần."
"Tôi rất nhớ em." Thịnh Diễn Chi đột nhiên tiến lại gần ôm lấy Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn lúc này mới ngửi được mùi rượu trên người hắn, ra sức giãy giụa: "Uống say rồi cũng đừng có chạy tới chỗ này của tôi phát điên!"
Hai tay Thịnh Diễn Chi dùng sức, gắt gao ôm cậu: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát...... Lâm Cẩn, em biết không, tôi nhớ em đến phát điên rồi! Nhưng mà....... tôi không dám tới thăm em, không dám xuất hiện ở trước mặt em, sợ cảm xúc của em lại kích động rồi rơi vào hôn mê......"
Lâm Cẩn cũng biết bản thân phải tịnh tâm tịnh dưỡng, không thể tức giận, nên chỉ đành đè xuống sự tức giận: "Vậy đêm hôm khuya khoắt anh còn chạy tới đây làm gì? Cho dù tôi không bị anh chọc tức, cũng sẽ bị anh hù chết!"
"Tôi cho rằng em ngủ rồi." Thịnh Diễn Chi vùi đầu vào cổ Lâm Cẩn, hít sâu một hơi, "Lâm Cẩn, tôi không thể không có em, em cho tôi một cơ......."
"Không phải anh quay lại với Giang Tinh Thần rồi sao?" Lâm Cẩn lạnh giọng đánh gãy lời hắn.
"Tôi với hắn không có quay lại." Thịnh Diễn Chi rốt cuộc cũng buông cậu ra, hai tay ôm lấy mặt Lâm Cẩn, hai tròng mắt đen kịt thẳng tắp nhìn vào trong mắt cậu, giống như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.
Trái tim Lâm Cẩn đột nhiên run lên, phảng phất như bị người ta nắm chặt, có thứ gì đó muốn phá đi lớp phòng vệ mà chui ra ngoài.
Cậu không dám đối diện với Thịnh Diễn Chi, rũ mi mắt, lãnh đạm nói: "Mặc kệ anh có quay lại với Giang Tinh Thần hay không, tôi cũng sẽ không ở bên anh."
"Vậy rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao đây!" Thịnh Diễn Chi không kiềm được thống khổ, lần nữa ôm Lâm Cẩn vào trong ngực, thanh âm tràn đầy ủy khuất cùng khổ sở.
Hắn tựa cằm vào vai Lâm Cẩn, hô hấp dần trở nên dồn dập, thấp giọng nói: "Lâm Cẩn, tôi đau lắm! Coi như em thấy tôi đáng thương, đồng ý ở bên tôi được không?"
Lâm Cẩn tức khắc liền cứng đờ.
Đã từng là một người đàn ông cao ngạo đến không ai bì nổi, giờ phút này thế nhưng lại nói ra những lời hèn mọn như vậy...... Hô hấp Lâm Cẩn cũng dồn dập lên, loại cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn lại lần nữa ập tới.
Cậu thật vô dụng.
Cậu cư nhiên lại đau lòng Thịnh Diễn Chi.
Lâm Cẩn nhắm mắt, cắn răng nói: "Không được! Tôi không tin anh, cũng không còn thích anh......"
"Tôi đau quá..... đau......" Thịnh Diễn Chi ở bên tai cậu thấp giọng kêu, liên tục lặp lại mấy chữ này.
Lâm Cẩn lúc này mới cảm giác được thân thể của hắn đang run rẩy, nhiệt độ cơ thể cũng cao đến kỳ lạ, cậu lập tức giơ tay lên sờ trán Thịnh Diễn Chi, sờ đến một tay đầy mồ hôi lạnh.
"Anh làm sao vậy?" Lâm Cẩn ý thức được chỗ không thích hợp, dùng sức tránh khỏi hai tay của Thịnh Diễn Chi, nương ánh đèn nhìn qua, liền thấy sắc mặt Thịnh Diễn Chi trắng bệch, so với giấy còn muốn trắng hơn!
Thịnh Diễn Chi đột nhiên đẩy Lâm Cẩn ra, thất tha thất thểu vọt vào phòng vệ sinh.
Lâm Cẩn lo lắng hắn xảy ra chuyện, nhanh chóng xuống giường đi qua, chỉ nhìn thấy Thịnh Diễn Chi chống vào bồn rửa tay, phun ra một búng máu......
~~~~~~~~~~~~