Dịch: LTLT
Hứa Thịnh đứng trong văn phòng của Cố Diêm Vương mười phút rồi, là học sinh thi Mỹ thuật đầu tiên của Lâm Giang, có thể nói là mở đầu cho lịch sử của Lâm Giang.
Cố Diêm Vương: “Hứa Thịnh, tuy thầy biết em vẫn luôn ra bài không theo lẽ thường, mãi mãi không đoán được bước tiếp theo em sẽ ra chiêu gì, cũng hoàn toàn không nghĩ rằng em còn có thể mang đến điều ngạc nhiên thế này cho thầy.”
Hứa Thịnh: “Không cần khen em đến thế đâu, quá khen rồi ạ.”
“…” Tuy Cố Diêm Vương nói như vậy nhưng vẫn hao tâm tổn trí tìm một đống tài liệu liên quan đến thi Mỹ Thuật. Ông khép tài liệu trong tay lại nói, “Nếu em đã muốn thi Mỹ thuật thì Nhị trung Lập Dương là trường Mỹ thuật nổi trội, sao lúc đầu em không thi Lập Dương?”
Nói đến chuyện này thì phải nhắc đến mâu thuẫn giữa cậu với Hứa Nhã Bình.
Nhưng mà chuyện này thực sự không tiện nói, Hứa Thịnh bỏ qua tình huống chi tiết, nói với Mạnh Quốc Vĩ: “Sự thật là từng nghĩ ạ.”
Hứa Thịnh nói đến đây thì ngừng lại.
Hứa Thịnh: “Thi cấp 3 không cẩn thận, thi được điểm quá cao, không có vào được a.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Người khác là thi rớt, em lại không giống bình thường, thi điểm quá cao, không cẩn thận đậu nguyện vọng một.
Lúc nói chuyện, Hứa Thịnh ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, không biết cuộc nói chuyện này còn bao lâu mới kết thúc. Trước khi ra sân trường, cậu với Thiệu Trạm đã nói cùng nhau ra sân, cũng không biết bên Thiệu Tram đã kết thúc chưa.
Hứa Thịnh hoàn toàn không hay biết lúc này bạn trai cậu đang ở đầu cầu thang, xảy ra tranh chấp với học sinh lớp 11-6.
“Hầu Tử! Hầu Tử!” Hầu Tuấn vừa mới dẫn cả lớp đến sân bóng rổ thì nghe thấy đằng sau có người gọi mình.
Bảng tin của lớp 11-7 được giải nhất nên Hầu Tuấn đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực: “Gì thế?”
Người chạy đến là lớp trưởng lớp 11-6: “Đánh… đánh nhau rồi.”
Hầu Tuấn: “Ông nói chuyện đàng hoàng coi, lớn lớn cái gì*.” (*”đánh” với “lớn” đọc gần giống nhau)
Lớp trưởng lớp 11-6 thở hổn hển: “Học thần với đám Tề Gia Minh lớp tụi tui đánh nhau rồi.”
Hầu Tuấn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, hai chữ học thần đổi thành Hứa Thịnh thì còn thích hợp hơn: “Hôm nay là Cá tháng Tư à?”
Hầu Tuấn vội vàng chạy về, dẫn theo Đàm Khải với Viên Tự Cường chạy như bay về tòa nhà dạy học, chạy đến mức sắp tắt thở, ôm suy nghĩ “mắt không thấy thì không phải sự thật”. Hai phút sau, bọn họ chạy đến “nơi xảy ra án mạng”, nhìn thấy cảnh tượng khiến mọi người đều á khẩu.
Nói đánh nhau thì thực ra cũng không chính xác, vì một phe trong đó hoàn toàn không có cơ hội để đánh lại.
Thiệu Trạm ngồi trên bậc cầu thang, khóa kéo áo khoác đồng phục kéo lên trên cùng, cả người bị sự tàn bạo bình thường hiếm khi nhìn thấy bao lấy, hàm dưới của hắn hơi thu lại, vừa vặn đặt lên cái cằm sắc bén trơn mịn, chân dài thẳng tắp, vắt ngang qua mấy bậc cầu thang, hắn không có đánh thật, chỉ là trông như tùy ý nắm lấy cổ áo của Tề Gia Minh, chỉ có cổ tay gồng lên lộ ra sức lực của hắn tuyệt đối không giống tùy ý như thế.
Cả người của Tề Gia Minh khuỵu gối trên mặt đất, cổ áo bỗng nhiên bị nắm chặt giống như một bàn tay vô hình, siết chặt đến mức cậu ta không thở nổi.
Thiệu Trạm nhìn cậu ta chằm chằm nói: “Tôi không muốn nói hai lần, xin lỗi.”
Thiệu Trạm “đánh nhau” không giống với Hứa Thịnh.
Không có nhiều chiêu thức đến vậy, một động tác đơn giản đã ép người khác không nhúc nhích được.
Hầu Tuấn chưa từng nhìn thấy học thần thế này, ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình: “Từ từ, anh Trạm, bình tĩnh một chút!”
Đàm Khải theo sát đằng sau: “Đúng vậy, nhớ lại khẩu hiệu của trường chúng ta, có gì mà không thể nói đàng hoàng chứ?”
Viên Tự Cường cảm thấy cảnh tượng này, mấy câu này hình như hơi quen quen, giống như đã từng xảy ra ở đâu đó rồi, nhưng trong lúc nhất thời cậu ta không để ý được nhiều như thế, chỉ đành nói theo: “Đúng thế, gì nhỉ, đọc theo tui một lần nào, văn mình, hài hòa…”
Thiệu Trạm không thể so với Hứa Thịnh, lúc ra tay giải quyết vấn đề còn có thể mặc cho người khác lải nhải bên tai.
“Im miệng.”
“…”
“Ồn quá.”
Thế giới này bị sao thế?
Hầu Tuấn phát hiện thậm chí mình còn không dám tiến lên, nhưng lại mơ hồ cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Thiệu Trạm cũng không khiến cậu ta cảm thấy bất ngờ. Nguồn gốc của việc không bất ngờ có thể là vì… hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa.
Nhưng mà Tề Gia Minh đang bị Thiệu Trạm đè xuống dường như xuất hiện tâm lý đối kháng, cộng thêm bị nhiều người vây xem thế này, lòng xấu hổ cũng chiếm một nhân tố lớn. Mặc kệ trước mặt là học thần hay là cái gì thần cậu ta cũng không xin lỗi, lại mạnh miệng nói: “Tôi cũng chẳng nói sai, ai mà chẳng biết thành tích của Hứa Thịnh không tốt chứ? Trang trí bảng tin được giải nhất thì sao chứ, không chừng tìm ai vẽ giùm, thi Mỹ thuật được hạ nhiều điểm như thế, vốn không công bằng…”
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Thiệu Trạm gồng lên, còn chưa kịp có động tác gì thì Hầu Tuấn vốn đang hét “bình tĩnh” lại không bình tĩnh nữa: “Khoan đã, người anh em này, ông nói như vậy là không đúng rồi.”
Hầu Tuấn vừa nói vừa bước mấy bước lên bậc cầu thang, ngồi bên cạnh Thiệu Trạm, lúc nói chuyện cũng học theo tư thế siêu ngầu của anh Trạm, nhưng mà độ dài của chân không giống, không đặt được như vậy, chỉ có thể rút ngắn đặt lên một bậc cầu thang.
Thiệu Trạm: “…”
Đàm Khải cũng ngồi xuống nói: “Ý gì hả? Nói tiếng người đó à?”
Viên Tự Cường muốn ngồi nhưng mà vị trí trên bậc cầu thang có hạng, khổ người cậu ta lại lớn, chỉ có thể đứng đằng sau Tề Gia Minh: “Tam quan của ông thật sự cần người khác uốn lại đàng hoàng cho ông đó.”
Lớp trưởng lớp 11-6 cùng chạy đến, đứng ở bên cạnh không biết làm gì, cậu ta chưa từng nhìn thấy tình huống phát triển như thế này, nhóm người bên 11-7 cũng đến vây xem, từ “cá nhân gây án” đổi thành “tập thể gây án”.
Hầu Tuấn hiển nhiên đã quên mất mình đến đây khuyên can, tuy khoảnh khắc ngồi xuống bản thân cậu ta cũng cảm thấy cảm giác quen thuộc là lạ: “…” Đệt, hình như chỗ nào đó sai sai.
Trong văn phòng của Cố Diêm Vương.
“Vậy được rồi, chuyện cụ thể thì thầy đã hiểu gần hết.” Cố Diêm Vương nói, “Em ra sân trước đi.”
Hứa Thịnh chán ngán di chuyển ánh mắt rời khỏi đồng hồ, đang định nói “tạm biệt chủ nhiệm Cố” thì cửa phòng bị người khác tông ra, người tiến vào quên luôn gõ cửa, hoảng hốt nói: “Chủ nhiệm Cố, không xong rồi! Người của lớp 11-7 có thể sắp đánh nhau với học sinh lớp tụi em rồi!”
Hứa Thịnh vốn bị cuộc nói chuyện này làm cho buồn ngủ, tựa vào tường thất thần, đang buồn ngủ cũng bị câu này là cho tỉnh táo: “…?”
Trước khi Hứa Thịnh đi ra với Cố Diêm Vương hoàn toàn không nghĩ rằng trong mấy chữ “người của lớp 11-7” này, người cầm đầu sẽ là Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm ngồi ở đấy, khí thế mạnh mẽ, cộng thêm nhóm người Hầu Tuấn, trông càng giống như có chuyện như thế. Cố Diêm Vương nghiêm nghị nói: “Làm gì thế hả? Mấy người các em tách ra cho thầy, đứng ngay ngắn một bên.”
“Còn em nữa, em…” Sau khi mọi người tách ra, người ngồi trong cùng bậc cầu thang mới lộ ra, Cố Diêm Vương khựng lại, “Thiệu Trạm?”
Hứa Thịnh vừa định hỏi xảy ra chuyện gì thì phát hiện thiếu niên ngồi trên bậc cầu thang ung dung buông tay ra đứng lên. Hắn cụp mắt xuống, giống như không ngại lớp trưởng lớp 11-6 gọi giáo viên đến.
“Em gây chuyện trước ạ.” Thiệu Trạm nói, “Viết kiểm điểm hay là xử phạt đều tùy thầy.”
“Nhưng mà cậu ta phải xin lỗi.”
Học sinh lớp 11-6 thấy Cố Diêm Vương mới chịu cúi đầu, không thể phủ nhận rằng cậu ta thật sự bị Thiệu Trạm dọa sợ muốn té xỉu, sau khi mạnh miệng xong thì tất cả sức lực đều biến mất sạch sẽ, càng sợ hãi hơn: “Bạn Hứa Thịnh, xin lỗi, tôi không hiểu việc thi Mỹ thuật, vừa rồi tôi không nên nói cậu như vậy.”
Nghe thấy câu này, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì đã không cần giải thích nữa.
Lúc này Hứa Thịnh thật sự ngơ ngác.
Bắt đầu từ hồi lớp 10, cậu đã có rất nhiều tin đồn, dù là tin đồn anh đại không thực tế hay là suốt ngày ngủ trong lớp, rất nhiều người nói xấu sau lưng cậu, tính toán với từng người cũng không nổi, cậu cũng lười để ý.
Cố Diêm Vương dạy dỗ lần lượt từng người, bảo bọn họ đứng ở hành lang, mỗi người viết một bản kiểm điểm nộp lên, thứ Hai tuần sau đứng đọc kiểm điểm trước toàn trường. Lúc Hầu Tuấn dựa lên lan can viết kiểm điểm mới phát hiện lịch sử đúng là một vòng tuần hoàn.
Lần trước là Hứa Thịnh, lần này là Thiệu Trạm.
Cậu ta là lớp trưởng lớp 11-7, vốn phải dẫn dắt lớp 11-7 đi về phía huy hoàng, nhưng lại không ngừng đi trên con đường viết kiểm điểm.
Hầu Tuấn khóc không ra nước mắt: “Tui còn bảng xác nhận phải nộp cho phòng tổng hợp…”
Hứa Thịnh vẫn chưa đi, không biết xuất hiện ở đằng sau cậu ta từ lúc nào, đưa tay từ phía sau, rút giấy bút trong tay cậu ta ra: “Đi đi lớp trưởng, tôi viết kiểm điểm giùm cậu.”
Hầu Tuấn: “Chuyện này không ổn đâu ha?”
Hứa Thịnh tặc lưỡi, dựa vào lan can nói: “Tuy điểm bài viết môn Văn của anh đây không cao, nhưng anh viết kiểm điểm chuyên nghiệp mấy năm rồi, trình độ viết kiểm điểm cao đến mức trong Lâm Giang không tìm được người thứ hai, xảy ra chuyện anh gánh cho.”
“Thực ra tui ngại nói mà ông cứ bắt tui nói ra sao?” Hầu Tuấn nói, “Chữ của ông không được.”
Hứa Thịnh: “…”
Bảng xác nhận đó của Hầu Tuấn vô cùng quan trọng, sau khi Hứa Thịnh liên tục cam đoan mình sẽ viết đàng hoàng, viết chữ rõ ràng người ta đọc được, cậu ta mới nhường chỗ cho Hứa Thịnh.
Chỗ trống Hầu Tuấn nhường lại vừa khóe ở bên cạnh Thiệu Trạm.
Vừa rồi nhiều người, Hứa Thịnh vẫn luôn không nói chuyện với hắn được, lúc này sau khi cầm bút viết hai chữ “Hầu Tuấn” ở bên góc trái xong thì dùng thân bút chọt người bên cạnh: “Tính toán với cậu ta làm gì, cậu không sợ xử phạt sao?”
Người như Hứa Thịnh tuy không coi trọng việc xử phạt, xử phạt không tính là gì đối với học sinh hư nhưng đối với “học sinh giỏi” mà nói thì ảnh hưởng rất lớn.
Hứa Thịnh vừa viết kiểm điểm vừa nói: “Chẳng phải học sinh xuất sắc năm nay đã được chọn rồi sao trùm trường, còn vụ tuyển thẳng mà trước đây Hầu Tuấn nói…”
Cậu còn chưa nói xong thì nghe thấy Thiệu Trạm nói: “Không quan trọng bằng cậu.”
Hứa Thịnh đang viết “em thừa nhận lỗi lầm của mình” thì nét cuối cùng của chữ “mình” quẹt ra ngoài một chút.
Thiệu Trạm: “Học sinh xuất sắc có ăn được không?”
Hứa Thịnh: “… Tôi ăn được…” Ăn được sao?
Cậu còn chưa nói xong, Thiệu Trạm ngước mắt nhìn cậu.
Cậu với Thiệu Trạm nhìn nhau, đầu lỗ tai bất giác nóng lên, đệt, hình như mình ăn được thật: “… Được rồi, ăn được.”
“Tôi tưởng cậu không thích đánh nhau.” Hứa Thịnh lại nói.
Khoảng thời gian Thiệu Trạm làm anh đại ở cấp hai đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải trải nghiệm đáng vui vẻ gì, hắn từng trốn tránh, cũng từng dùng việc này buộc bản thân sống.
“Thỉnh thoảng có thể phá lệ.”
“Thỉnh thoảng?”
“Lúc chạm đến giới hạn cuối cùng.” Thiệu Trạm nói, “Còn muốn tôi nói rõ ràng hơn sao?”
Là không thích, nhưng có thể phá lệ vì cậu.
Giới hạn cuối cùng của tôi là cậu.
Đám Đàm khải bên cạnh còn đang thảo luận nên viết kiểm điểm thế nào: “Trước lạ sau quen, đừng nói nữa, bây giờ tui thật sự cảm thấy bản thân dần tìm thấy cách viết kiểm điểm rồi.”
Viên Tự Cường: “Ông rặn nửa ngày mới được mười mấy chữ, đừng ra vẻ nữa, có mất mặt hay không hả?”
“…”
Bản kiểm điểm Hứa Thịnh viết quá nhiều rồi, lẽ ra nhắm mắt cũng viết được nhưng lúc này cậu chẳng có suy nghĩ nào cả, hoàn toàn không biết đoạn tiếp theo nên viết thế nào. Cuối cùng cậu đặt bút xuống, dùng mu bàn tay chạm lên đầu tai đang nóng, nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Đm, có để người ta viết kiểm điểm không vậy… Bây giờ trong đầu tôi đều là muốn hôn cậu.”
Buổi chào cờ hôm thứ Hai có tiết mục đọc kiểm điểm, trước khi ra sân thì học sinh Lục trung đã có nghe thoáng qua.
Nhờ phúc Hứa Thịnh, học sinh Lục trung không còn quan tâm đến việc đọc kiểm điểm nữa: Bản kiểm điểm có long trời đất lở đến mấy cũng đã cảm nhận ở chỗ của Hứa Thịnh rồi, bình thường hoành hành ngang ngược ở trong trường cũng thôi đi, lần trước đọc kiểm điểm ở căn cứ Lục Châu còn vô cùng phách lối.
Nói chung, kiểm điểm bình thường cũng không thể khơi dậy cảm xúc của bọn họ.
Lén sử dụng thiết bị điện vi phạm nội quy, đến trễ đủ mười lần gì đó, những kiểm điểm thế này bọn họ hoàn toàn không để vào mắt.
Cho nên lúc nghe thấy có học sinh sắp lên bục đọc kiểm điểm, tâm trạng bọn họ đều bình tĩnh, thậm chí còn bị gió lạnh thổi, rất muốn nhanh chóng về lớp.
Đến khi bọn họ nghe thấy: “Người đọc kiểm điểm, Tề Gia Minh lớp 11-6, Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường, Thiệu Trạm lớp 11-7.”
“…”
Ai cơ?
Trường bọn họ có người cùng tên cùng họ với học thần sao?
Tất cả học sinh nghe thấy đều đánh rơi một nhịp tim.
Thiệu Trạm rất nhiều lần đứng trên bục chào cờ chia sẻ kinh nghiêm học tập của mình, tiến hành phát biểu với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc, nhưng mà đọc bản kiểm điểm vẫn là lần đầu tiên.
Hầu Tuấn, Đàm Khải với Viên Tự Cường cúi đầu đứng bên cạnh, chào đón trải nghiệm đọc kiểm điểm hiếm có lần thứ hai trong đời. Bản kiểm điểm lần này của Hầu Tuấn viết rất phóng khoáng, chỉ là đọc vẫn hơi lắp: “Em sai rồi, lần sau em nhất định sẽ khuyên bạn, đồng thời kiềm chế bản thân, không thể đi trên con đường phạm tội giống như vậy… Không phải, thưa thầy cô em xin lỗi, em đọc nhầm, là con đường phạm lỗi.”
“…”
Lần này số người đọc kiểm điểm trên bục hơi nhiều, thời gian phát biểu có hạn, cộng thêm tình tiết không nghiêm trọng, chỉ là xảy ra chút tranh cãi, mỗi người chỉ cần đọc một đoạn là được.
Micro được chuyền từ đầu hàng đến cuối hàng, sau khi Hầu Tuấn lắp ba lắp bắp nói xong, một tay chuyền micro qua.
“Là học thần thật à?”
“Đm, thật kìa.”
“Học thần kiểm điểm á? Kiểm điểm chuyện gì? Đây là học thần mà tui biết sao? Có phải tui chưa tỉnh ngủ không?”
Bên dưới bàn tán xôn xao.
Hứa Thịnh đứng ở cuối hàng lớp 11-7, cách bục chào cờ rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người cao gầy của hắn cùng với đường nét lạnh lùng được ánh nắng phác họa.
Bình thường Thiệu Trạm rất ít nói, lần này vù đọc kiểm điểm nên mới đứng trên bục chào cờ, cảm giác khó gần càng sâu hơn, giọng nói của hắn trầm thấp lạnh lùng, không chút nhấn nhá nói: “Lần sau em sẽ kiểm soát cách thức giao lưu với bạn.”
“Cũng mong trong thời gian sau này bạn Tề Gia Minh sẽ tiếp tục kiểm điểm bản thân.”
Thiệu Trạm nói xong, toàn trường bùng nổ.
Hầu Tuấn ở bên cạnh nghe thấy cũng giật mình, thầm nói: Anh Trạm, đôi bạn cùng bàn mấy ông bị sao thế, một người “lần sau còn đánh cậu”, một người “cậu kiểm điểm bản thân lại đi”.
Có kiểm điểm nào như vậy sao?
___________________
Lảm nhảm: Mị thích đoạn Thiệu Trạm bảo vệ Hứa Thịnh lắm ;;;_;;; nó ngầu dã man ;;;__;;;