Dịch: LTLT
Gần đây thời tiết trở nên ấm áp, ánh nắng xuyên qua tầng mây trở nên nóng vô cùng.
Lần đầu tiên lên bục đọc bản kiểm điểm của Thiệu Trạm kết thúc bằng hai ba câu nói, hắn không nói nhiều, sau khi nói xong thì đưa micro cho Hầu Tuấn ở bên cạnh.
Thiệu Trạm thấy cậu ta chần chừ nhận lấy bèn nhìn cậu ta: “Có vấn đề gì à?”
Hầu Tuấn tâm phục khẩu phục: “Không có, anh Trạm, ông đúng là đàn ông đích thực.”
Cố Diêm Vương đứng gần bục kéo cờ: “Này này này… Bản kiểm điểm của Thiệu Trạm còn ra cái thể thống gì!”
Nếu như đổi thành Hứa Thịnh đang ở trên bục thì ông đã sớm xông lên đánh người rồi, chỉ là người đọc kiểm điểm lần này là học sinh xuất sắc của Lục trung bọn họ, ông lập tức do dự, bị Mạnh Quốc Vĩ ngăn lại: “Trẻ con bây giờ tuổi còn nhỏ nên háo thắng. Chủ nhiệm Cố bớt giận, cho em ấy một cơ hội, nể tình em ấy vi phạm lần đầu…”
Bản kiểm điểm lần đầu của Thiệu Trạm và bản kiểm điểm của Hứa Thịnh cùng bước vào sử sách của Lục trung Lâm Giang.
Nhất là thân phận “học thần” của Thiệu Trạm, cộng thêm “kiểm điểm”, hai cái nhãn này ghép lại với nhau thì độ bàn tán không ngừng tăng lên.
Tiết sau của lớp 11-7 vừa vặn là tiết thể dục, các học sinh ở lại sân trường luôn không về lại lớp.
Thiệu Trạm bị Cố Diêm Vương kéo đi nói chuyện, mấy phút sau mới đi về.
Dòng người trên sân trường đã giải tán gần hết, trên sân chỉ còn lại học sinh của lớp bọn họ, Hứa Thịnh cũng không ngại nắng, ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ chờ vào lớp, lưng dựa vào lưới sắt nhìn hắn: “Cậu bạn này, tôi nhớ trên bản kiểm điểm của cậu không phải viết như thế mà.”
Cậu từng nhìn thấy bản kiểm điểm của Thiệu Trạm, viết giống như bài văn được điểm tối đa, nếu cậu là Cố Diêm Vương thì cậu có thể xem đến mức cảm động không ngừng.
Vào giờ này, ánh nắng quá gắt, Thiệu Trạm đưa tay kéo khóa kéo của áo khoác đồng phục ra, lúc đi đến trước mặt Hứa Thịnh thì vừa vặn ngăn cản ánh nắng chiếu đến trước mặt cậu.
Thiệu Trạm không phủ nhận: “Tạm thời có suy nghĩ hay hơn.”
“…”
Lúc cầm micro, hắn bỗng nhiên không muốn nói theo bản kiểm điểm nữa, không muốn thỏa hiệp, không muốn khiến người nào đó tủi thân.
Thiệu Trạm lại hỏi: “Thế nào?”
Vừa rồi Hứa Thịnh còn bị nắng chiếu, ánh mắt nheo lại theo thói quen, cậu cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Không sao hết, rất ngầu, tiếng hét của nữ sinh bên cạnh sắp làm tôi điếc luôn rồi.”
Vị trí của hai người ở một góc của sân bóng rổ, tầm nhìn hẹp, cộng thêm Thiệu Trạm đứng trước mặt cậu đã che khuất cậu rồi, nhìn từ những góc khác rất khó nhìn thấy bọn họ đang làm gì. Hứa Thịnh chợt lóe lên suy nghĩ, cậu nói: “Anh khom người một chút đi, có chuyện muốn nói với anh.”
Hứa Thịnh nói dối không chớp mắt, chỉ có đầu lỗ tai hơi đỏ lên.
Thiệu Trạm không nghĩ nhiều, hắn kéo tay áo lên, khom người xuống: “Nói đi.”
Mấy ngón tay của Hứa Thịnh đặt lên tấm lưới sắt đằng sau, mượn lực nhỏm người lên, đồng thời hôn trộm hắn. Thật sự là trộm, chạm rất nhẹ lên môi Thiệu Trạm, chỉ một giây bèn rời khỏi vị trí, sau đó cậu buông tay, giống như chưa từng xảy ra gì hết.
Xung quanh âm thanh ồn ào, nhóm Đàm Khải đã mượn bóng rổ ở trong nhà thi đấu đang chơi dẫn bóng trên sân.
Lúc Hứa Thịnh nghiêng người lùi lại, mượn câu nói mà Thiệu Trạm đã từng dùng ở quán karaoke: “Xin lỗi nha, tôi cũng không nhịn được.”
Đang nói chuyện thì giáo viên Thể dục vung còi đi đến: “Tập hợp nào, Đàm Khải, điểm danh.”
Sau sự kiện kiểm điểm, chưa hết một tiết học mà tieba đã xuất hiện bài viết mới rồi.
Chủ post: Không cần nói gì nữa! Hôm nay! Học thần đọc kiểm điểm! Ngầu quá đi má ơi!
Nhanh chóng thu hút vô số bình luận: +1, học thần trong ấn tượng của tui bị phá vỡ rồi, thành tích giỏi hơn chúng ta thì thôi đi, vì sao lại vừa A* vừa biết đánh nhau nữa. (*A có ý nghĩa rất ngầu, rất man, khí chất ngời ngời)
Lầu 3: Chỉ có mình tui nhớ đến lúc Hứa Thịnh đọc kiểm điểm ở căn cứ Lục Châu à, cách đọc kiểm điểm đã được kế thừa.
Lầu 4: Báo, tin tức từ tiền tuyến, nghe nói lần này học thần là “tướng quân nổi giận vì hồng nhan”, là đám kia nói xấu sau lưng anh đại trước, học thần xông lên luôn.
Lầu 5: Tui cảm thấy chúng ta mở nhầm topic rồi, có phải nên đến Trạm Vô Bất Thịnh kế bên không?
Lầu 6: Suy nghĩ của lầu trên được đấy.
…
Topic CP mỗi ngày đều có bài trả lời mới, bọn họ không ngờ rằng CP mình ship đã thành sự thật rồi.
Chủ đề hơi bị bẻ lái sang chỗ khác lại nhanh chóng quay về cách học thần đọc kiểm điểm, có người yếu ớt phát biểu: Ừm, tui có một người bạn ở Nam Bình, học cùng trường với học thần.
Người này dùng acc clone bình luận ở tieba, nửa câu sau cũng đăng liền sau đó: Hình như trước đây học thần là đầu gấu.
Một hòn đá làm nổi lên ngàn cơn sóng.
Tuy Nam Bình ở khu vực hẻo lánh của thành phố A, tin tức rất khó truyền đến đây nhưng không ngăn được có người có bạn bè ở Nam Bình, lại nhớ rõ tên trường học ở trên bìa hồ sơ lúc Thiệu Trạm nhập học, khi nói chuyện ngẫu nhiên nhắc đến, chỉ là tò mò trước đây học thần học như thế nào, có phải cũng là học sinh xuất sắc siêu cấp không.
Lần đọc kiểm điểm này giống như một bước ngoặt.
Học sinh đó không có hỏi được cách học của học thần mà lại hỏi được một lượng tin tình báo rất lớn: Học thần gì? Cách học gì?
– Trước đây Thiệu Trạm là đầu gấu có tiếng của trường tụi tui.
– Không ai dám gây sự, đánh nhau, không nghe giảng, cũng không thi cử.
– Đến khi thi cấp ba mới chợt bắt đầu học.
“…”
Mọi người đều biết, Lục trung Lâm Giang là một ngôi trường có tác phong nghiêm khắc, Hứa Thịnh đã coi như là học sinh hiếm khi gặp ở Lâm Giang rồi, ai có thể ngờ rằng khóa năm nay đến một lần hai người, học thần được mọi người ngưỡng mộ thế mà lại có quá khứ này.
Học thần, đầu gấu, sau khi hai cái nhãn này hợp lại làm một…
Lầu 180: Hèn gì, thực ra tui vẫn luôn cảm thấy học thần rất lạnh lùng, chính là cái kiểu lạnh lùng không dám đến gần á.
Lầu 181: Tui cần bình tĩnh lại.
Lầu 182: Muốn yên lặng, đừng hỏi tôi yên lặng là ai.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu những âm thanh chất vấn: Như vậy mà còn được đánh giá học sinh xuất sắc mỗi năm à?
Lúc Hứa Thịnh biết chuyện xung quanh vụ Thiệu Trạm là đầu gấu không ngừng âm ỉ trong tieba đã là tối hôm sau.
Cậu đang giải đề trong phòng ngủ của Thiệu Trạm thì nhận được đường link mà Hầu Tuấn gửi đến.
Đám Hầu Tuấn là đương sự từng tham gia vào trận ẩu đả ở Lục Châu đương nhiên biết rõ rốt cuộc Thiệu Trạm như thế nào: Hiện tại cả trường đều đang thảo luận về chủ đề này, có khi nào ảnh hưởng đến anh Trạm không?
Hứa Thịnh nhấn vào xem thử.
S: Ba thứ tào lao gì vậy?
Hầu Tuấn: Tui không biết có nên nói với anh Trạm không, cho nên đến hỏi ông.
Tuy bây giờ Thiệu Trạm sẽ không để ý đến chuyện này nữa nhưng Hứa Thịnh vẫn không muốn để hắn nhìn thấy mấy lời đồn nhảm nhí này.
S: Không cần, nói với tôi là được rồi.
Sau khi Hứa Thịnh trượt tay đăng bài tâng bốc mình lên thì hiếm khi đăng nhập tieba, sau khi đăng nhập còn phải xác nhận tên tài khoản của mình: “…” Là bản thân cậu.
Thế là học sinh trong tieba đang thảo luận giữa chừng thì nhìn thấy một ID quen thuộc: Hứa Thịnh.
ID này chỉ nói ba chữ, cả tieba đều lặng ngắt như tờ.
Hứa Thịnh: Nói đủ chưa?
Tài khoản của Hứa Thịnh nổi tiếng giống như tài khoản của Thiệu Trạm vậy. Trước đây cậu từng trả lời topic tỏ tình, nữ sinh đăng một bài thiệt dài, rầm rộ vô cùng, nghe nói hôm sau không có đi học, sau khi nghe thấy Hứa Thịnh trả lời bài viết của nữ sinh đó.
Thực ra thì trong nội dung trả lời Hứa Thịnh chẳng nói gì cả, đại khái là mấy câu an ủi.
Cậu lại đăng thêm một câu: Cậu ấy chẳng có chuyện gì hết càng không có việc gì xấu xa. Nói sau lưng người ta chẳng có gì hay, còn có gì muốn hỏi thì đến lớp 11-7 tìm tôi.
Ai dám đến đối chất thẳng mặt với Hứa Thịnh chứ.
Bài viết nhanh chóng hạ nhiệt, cộng thêm kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, thời gian ôn tập còn không đủ, nhiệt tình hóng hớt đến nhanh đi cũng nhanh.
Ảnh hưởng của tin đồn này không lớn, dù sao chuyện quá khứ của Thiệu Trạm không thể truy cứu, Thiệu Trạm bây giờ là học thần được công nhận, quá khứ chưa bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá một người.
Sau khi chuyện qua đi, tin tức truyền đến tai Thiệu Trạm, lúc này Thiệu Trạm đang gạch kiến thức quan trọng để thi cho Hứa Thịnh: “Để ý bọn họ làm gì?”
“Bạn trai tôi.” Hứa Thịnh đã giải xong hai bộ đề ôn tập, chỉ nói, “Đến lượt bọn họ xoi mói sao?”
Thi cử là thứ dễ dàng tiêu hao thời gian nhất.
Thời gian được viết trên từng bài thi không ngừng chuyền ra sau đọc, học sinh nhanh chóng cởi áo khóa mùa đông, thời tiết đột ngột ấm lên, khi ra ngoài chỉ cần khoác một cái áo khoác mỏng là được.
Ngẩng đầu lên khỏi bài thi thì phát hiện đã đón tiếng ve kêu đầu tiên của năm nay, mùa hè đã đến rồi.
Hứa Thịnh đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua nước khoáng, nước uống cũng từ nhiệt độ bình thường đổi thành nước đá bốc hơi lạnh: “Bạn cùng bàn, uống không?”
Thiệu Trạm đang xem lại kiến thức quan trọng có thể bị bỏ sót, nhận nước từ tay Hứa Thịnh, sách giáo khoa vừa vặn lật trúng trang mà Hứa Thịnh vô tình lật ra vào học kỳ trước, có dấu vết cậu vẽ linh tinh vào lúc lần đầu tiên trở thành hắn.
Hứa Thịnh viết chữ ngoáy, từ trong câu chữ có thể nhìn ra được là lúc đó cậu vô cùng nhàm chán, miễn cưỡng ghi chép nội dung ở trên bảng.
Bây giờ nhìn lại.
Những dấu vết ấy giống như mật mã của mùa hè trước lưu lại vậy.
Hứa Thịnh dĩ nhiên cũng nhìn thấy, cậu nhớ lại khoảng thời gian xuyên qua cơ thể không theo lẽ thường của hai người ở học kỳ trước, cậu sờ mũi nói: “… Đừng hỏi tôi viết cái gì, mấy chữ này cả tôi cũng không xem hiểu.”
Cuối tháng Sáu, mấy buổi ôn tập khua chiêng gõ trống trôi qua, chào đón kỳ thi cuối kỳ trong hai ngày.
Hứa Thịnh trải qua vài vòng rèn luyện kiểm tra mô phỏng đề cuối kỳ, thành tích vẫn luôn ổn định nâng cao, nút cổ chai bị kẹt trước đó cũng đã đột phá, sau khi tiếp tục nắm vững đề khó thì vẫn còn không gian phát triển rất lớn, nhưng mà trong tất cả các môn, có một môn đối với Hứa Thịnh mà nói chính là môn lo lắng nhất: tiếng Anh.
Tiếng Anh, ác mộng của phần lớn học sinh thi Mỹ thuật.
Các trường Mỹ thuật đều có yêu cần môn Văn hóa đối với thí sinh, tiếng Anh càng không được liệt.
Khang Khải vô số lần chết ở môn tiếng Anh, dù trình độ vẽ tranh ổn định nhưng tiếng Anh lại cách điểm liệt một bước rất lớn: Lần này anh được bao nhiêu điểm?
Khang Khải: Em được 50 điểm! 50!
Hứa Thịnh: Cao hơn mày một chút, nhưng cũng không dỡ hơn chút nào.
Lượng từ vựng môn tiếng Anh chỉ có thể học thuộc lòng, tích lũy dần dần, không có đường tắt có thể đi, có một khoảng thời gian rất lâu, mỗi buổi sáng thức dậy chuyện đầu tiên Hứa Thịnh làm là học từ vựng.
Lần thi cuối kỳ này, thành tích môn tiếng Anh vẫn dậm chân tại chỗ, Mạnh Quốc Vĩ mở vài thi cuối kỳ của cậu xem, tìm cậu nói chuyện: “Các môn khác đều tiếng bộ rất nhanh, có thể nhìn ra được em đã bù phần cơ bản khá chắc rồi, lên 12 cùng trải qua hai đợt ôn tập với mọi người, đến lúc thi cử chắc không có vấn đề gì lớn, phải có tự tin với bản thân… Chỉ là môn tiếng Anh, còn phải tiếp tục tích lũy mới được.”
Nói là hai đợt ôn tập, nhưng Hứa Thịnh vẫn phải tham gia rèn luyện với thi năng khiếu, thời gian không đủ, thời gian giành cho cậu chỉ còn lại một đợt.
Khoảng thời gian này Hứa Thịnh cảm thấy mình ngủ không đủ, trong lòng lùi thời gian ngủ của tối nay xuống một tiếng đồng hồ, ngoan ngoãn nói: “Biết rồi ạ.”
Đang giữa hè, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu không ngừng.
Bước ra khỏi văn phòng, vừa rời khỏi căn phòng đầy hơi lạnh thì nhanh chóng bị không khí khô nóng bao lấy. Hứa Thịnh cầm bài thi về lớp, thấy Hầu Tuấn đang hướng dẫn mọi người đổi lớp: “Học kỳ sau lớp chúng ta, haiz, nói học kỳ sau thì xa lạ quá, dù sao chúng ta còn chẳng có kỳ nghỉ, với lại ngày mai chúng ta cũng đến tòa nhà ở đối diện rồi, chủ nhiệm Cố bảo chúng ta đổi qua đó trước, mọi người thu dọn đồ đạc đi.”
Lúc Hầu Tuấn dẫn học sinh lớp 11-7 bước vào lớp 12-7, tâm trạng ngổn ngang vô cùng: “Cũng không cần dùng đồng hồ đếm ngược vẽ từ trước chào đón chúng ta đâu.”
Thi cuối kỳ có ý nghĩa kết thúc năm học lớp 11, cũng tượng trung rằng tất cả học sinh khối 11 có một thân phận mới.
Dù từ lớp 11-7 đi đến lớp 12-7 chỉ cách một cái hành lang.
Buổi tới Hứa Thịnh đang giải đề ở trong phòng mình.
Bình thường, thời gian ngủ của cậu với Thiệu Trạm xêm xêm nhau, trước khi ngủ Thiệu Trạm sẽ nhắn mấy tin qua.
Hôm nay, Hứa Thịnh giải đề rất lâu, quên trả lời, đến khi nhớ ra trả lời lại đã là ba giờ sáng, trong đầu cậu đều là từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh, đọc tin nhắn xong, lúc trả lời vô thức nhắn: Good night.
Hai phút sau, màn hình lại sáng.
Bạn trai: Còn chưa ngủ à?
Lúc gửi tin nhắn thứ hai thì Thiệu Trạm đã đứng trước cửa phòng của Hứa Thịnh rồi, hắn mặc áo thun màu đen, dựa vào tường, đứng trong hành lang không một bóng người, cúi đầu gửi tin nhắn cho cậu.
Bạn trai: Mở cửa.
Khi mở cửa, Hứa Thịnh có hơi ngẩn người: “Sao cậu lại đến đây, đúng lúc tôi có câu hỏi…”
Một năm trước, Hứa Thịnh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày cậu lại chăm chỉ học hành như vậy.
“Không giảng bài.” Thiệu Trạm lò dò bước vào phòng cậu, không có hứng thú với câu hỏi của cậu, thậm chí còn không có ý định giảng bài cho cậu. Lúc hắn bước vào tiện tay đặt lên đỉnh đầu Hứa Thịnh, “Quả hối cậu đi ngủ.”
Chỉ là giục đi ngủ rất dễ dẫn đến một chuyện khác.
Hứa Thịnh ban đầu còn liên tục thề thốt, đảm bảo mình làm một câu nữa thôi: “Chỉ một câu.”
Thiệu Trạm: “Một câu cũng không được.”
Đèn bàn chiếu lên gương mặt của Hứa Thịnh, khẽ khàng vẽ ra đôi mắt hơi nhướng lên của cậu: “Anh.”
“…”
Thiệu Trạm hết cách với cậu, cuối cùng Hứa Thịnh hết câu này lại đến câu khác, giọng nói hắn lạnh lùng: “Cậu vẫn chưa xong.”
Một người xin giảng bài, một người hối đi ngủ, cuối cùng tình thế thay đổi, lúc Hứa Thịnh nhận ra thì mình đã bị đè dưới thân rồi. Thiệu Trạm ra tay trước, ban đầu là muốn đắp chăn cho Hứa Thịnh bảo cậu đi ngủ sớm, nhưng mà vừa chạm vào đối phương đã không kiềm chế được.
Hứa Thịnh chỉ cảm thấy eo hơi lạnh, sau đó bị lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương đặt lên người làm co rúm lại.
Cậu làm gì nhớ đến từ vựng với ngữ pháp nữa, chỉ nghe thấy Thiệu Trạm nói ở bên tai cậu: “Tay nhẹ một chút.”
Cổ áo trên người Hứa Thịnh bị lệch, khoen tai còn chưa tháo, Thiệu Trạm cúi đầu là có thể hôn lên mép khoen tai lành lạnh.
Tuổi trẻ động tình, rõ ràng mất khống chế cũng không kiểm soát được nhưng lại phải nói với bản thân kiềm chế.
Hứa Thịnh bị làm đến mức không còn sức lực nhưng trước khi Thiệu Trạm đứng lên lại vươn tay kéo vạt áo của hắn: “Không tiếp tục à?”
Nụ hôn của Thiệu Trạm di chuyển khỏi mép khoen tai, nghĩ đến bạn trai còn chưa thành niên, có nhịn không được cũng phải nhịn. Cuối cùng nụ hôn của hắn do chuyển đến cái cằm có độ cong xinh đẹp của Hứa Thịnh, khàn giọng nói: “Được rồi, cậu ngủ đi, tôi phải về rồi.”