Cùng lúc đó, Tô Lăng ở trong tiệm tạp hóa cũng nhận được thông báo.
Tô Lăng nhìn đồng hồ nữ đột nhiên xuất hiện trong trung tâm mua sắm của mình, dứt khoát treo lên quầy trưng bày, rất nhanh đã có người ra giá một vạn để mua lại.
Tô Lăng kinh ngạc: "Đồng hồ kiểu cũ dễ bán như vậy sao?"
Khách hàng nhắn lại: Bà chủ, chiếc đồng hồ này giống hệt món quà kết hôn mà mẹ tôi bất đắc dĩ phải bán năm đó, không ngờ tôi còn có ngày gặp lại nó.
Sau khi Tô Lăng nhấn gửi đồng hồ đi, nhìn Hoa Hoa: "Đây là mấy chục năm sau cùng thời đại nhỉ."
Hoa Hoa gật đầu: "Đương nhiên, đồ vật bán ra ở thế giới này tất nhiên người mua là người của mấy chục năm sau, bởi vì thế giới này có tương lai của mình."
"Mà có thế giới là tiểu thế giới đơn độc, vậy thì phải thông ra nhiều hướng, bán cho người của thế giới khác."
Tô Lăng nghe rõ ràng: "Nói cách khác, hiện tại tiền ta kiếm được căn bản không đủ để thông ra nhiều hướng đúng không?"
Hoa Hoa ngoao một tiếng: "Đúng."
Tô Lăng: "... Con mèo đứng đắn không kêu như vậy."
-
Người của bốn địa phương đều đang tích cực xếp hàng mua lương thực, Ngô lão tiên sinh cũng bắt đầu dẫn người đi tìm một số đồ vật cũ, chuẩn bị tự mình đưa đến thôn Đại Vương.
Lần này là ông trời ban cho hi vọng, bọn họ nhất định phải để cho càng nhiều người có thể sống sót.
Cùng lúc đó, ông ấy còn thông báo cho nhiều người hơn, trước hết bảo bọn họ đi xem máy bán hàng thử, rồi lại xem máy thu tuyết và máy thu đồ ăn.
Nói có nhiều cũng không bằng tự mình đi tìm hiểu một lần.
...
Trong tiệm tạp hóa.
Tô Lăng vừa nhìn nhân số không ngừng tăng lên ở hậu trường, vừa vào trung tâm mua sắm đặt mạng Internet phủ khắp toàn bộ cửa hàng, tiền thuê một tháng là 99 tệ, không giảm giá.
"Có thể khá đắt đối với thế giới niên đại, nhưng trước mắt mà nói là có lời nhất, hơn nữa trước cửa hàng và phòng phía sau đều có thể dùng." Tô Lăng vừa nói vừa đặt hàng.
"Được rồi ký chủ, cả tiệm đã có mạng, mua cho tôi một cái máy tính bảng, tôi muốn xem mèo bắt chuột."
Cái hộp dưới thân Hoa Hoa đã bị cào nát, nó lại đổi cái mới.
Tô Lăng cầm chiếc hộp cũ tới trước cửa lót chân, lúc trở về đã đặt hai cái máy tính bảng, hơn nữa còn đặt một cái vào trong hộp.
"Mi dùng như thế nào..."
Tô Lăng còn chưa hỏi xong, đã thấy Hoa Hoa móng vuốt linh hoạt mở máy tính bảng ra, click vào cột video, lựa chọn đăng nhập thành viên.
Tô Lăng: ???
"Mi còn có thành viên?"
Hoa Hoa: "Đương nhiên là có, kí chủ muốn mua thành viên thì mua ở trang web này, đây là video dành cho mèo, khỏi phải tốn tiền mua gói thành viên."
Tô Lăng: Cô ấy thật sự cảm ơn mèo, cô cũng không muốn xem phim dành cho mèo đâu!
Cuối cùng Tô Lăng đăng ký thành viên của một trang web video trong đó, trang web này đều là phim truyền hình cũ, phim điện ảnh cũ, phim anime cũ.
"Trước xem Tây Du Ký mà ta yêu nhất."
Tô Lăng mở tập 1, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hoa, Hoa Hoa đang mở video mèo bắt chuột, không nghe được thanh âm.
Hoa Hoa quay đầu lại: "Chỉ có chính mình có thể nghe được, không cần đeo tai nghe cũng không ảnh hưởng đến những người khác, kí chủ yên tâm lớn mật mò cá đi."
Tô Lăng bị chọc cười: "Được."
Tiếp theo, trong cửa hàng yên tĩnh lại, chỉ có một người một mèo nhìn vào máy tính bảng, xem say sưa ngon lành.
Lúc xế chiều, bắt đầu có khách hàng lần lượt tới đưa thức ăn vừa làm xong, lần này còn có người mới thử nấu ăn.
Ngỗng lớn được hầm trong nồi sắt, còn bỏ thêm không ít khoai tây đậu giác, đầy một nồi, còn dán thêm bánh bột ngô.
Tô Lăng không khỏi ấn nút tạm dừng video, đứng lên: "Món này thơm quá."
Người tới vô cùng hãnh diện nói: "Là vợ tôi làm, vợ tôi biết làm."
Tô Lăng bảo anh ta đưa cả nồi vào trong máy, một lát sau, một cái nồi không đi ra khỏi máy, đồng thời phát phần thưởng, trực tiếp bạo kích 30 tệ.
"Ba mươi! Nhiều như vậy!"
Người tới chấn kinh: "Bà chủ, cô không giới hạn số lượng đúng không, vậy tôi lại mua hai con ngỗng lớn!"
Một con tự mình ăn, một con ngày mai làm xong lại đưa tới.