Sau khi Tôn lão đại mang đồ về, lại cầm hai cái giỏ từ trong nhà, nhanh chóng đi đón em trai.
Giữa mùa đông giá rét này, phải mua nhiều than đá một chút, còn có hình như anh ấy nhìn thấy giấy bạc chống gió gì đó, cũng có thể mua một cuộn về, dán trên cửa cũng có thể chắn gió.
Chờ đến khi Tôn lão đại quay lại, người xếp hàng đã không thấy điểm cuối, tất cả mọi người lo lắng thúc giục phía trước nhanh lên một chút, nếu không phải có cảnh sát giữ gìn trị an, đoán chừng lát nữa sẽ loạn mất.
Tôn lão đại không dám nghĩ lung tung, vội vàng tiến lên đón em trai.
Tôn lão nhị Tôn lão tam mua nhanh, đồ đạc đã sắp ra, vừa vặn đang chờ giỏ đựng than đá.
"Bọn họ nói, mua đồ không giới hạn số lượng, nhưng phải lượng sức mà mua, hơn nữa mỗi ngày đều có thể đến mua." Tôn lão nhị hạ giọng, "Thật lợi hại, cũng không biết lấy được thứ này ở đâu."
Tôn lão tam nói: "Mặc kệ, dù sao có thể có lương thực là được, không chết đói là được."
Tôn lão đại gật đầu: "Đúng, không quan tâm những thứ khác, dù sao có bán là được, đi, chúng ta về nhà, hôm nay ăn một bữa cơm khô!"
"Đi!"
"Đi!"
Giữa trưa, không ít người đi sớm xếp hàng xong về đều nấu một nồi cơm khô, lại dùng bã dầu đã được rán qua xào rau xanh, ai nấy ăn vừa lòng thỏa ý, trên đường cái đều là mùi dầu thoang thoảng.
Những người còn đang xếp hàng cũng chỉ có thể liều mạng nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng dày vò.
Cũng may mì và gạo không giới hạn số lượng, bất luận xếp hàng ở cuối cùng cũng có thể mua được.
Chu Oánh dẫn theo con gái đứng xếp hàng ở bên trong tuyến an toàn, còn một người nữa là đến lượt bọn họ chọn đồ, trước mỗi vật phẩm đều ghi giá cả, vừa xem đã hiểu ngay.
"Mẹ."
Con gái bảy tuổi Trình Duyệt kéo ống tay áo của cô ấy, đôi mắt đen trắng rõ ràng, có chút hoảng hốt nhìn cô ấy.
"Không sao." Chu Oánh trấn an sờ đầu con gái, sau đó nắm chặt túi của mình.
Trong đó không có mấy đồng tiền, nhưng còn có một cái đồng hồ.
Cha đứa nhỏ ra ngoài đến nay chưa về, tuyết lại càng lúc càng lớn, trong nhà cũng không có tiền không có lương thực, lần này tới chính là đánh cược một phen, nhìn xem có người mua chiếc đồng hồ nữ này của cô ấy hay không.
Nếu như mua, tối thiểu trong thời gian ngắn hai mẹ con bọn họ đều có cơm ăn, nếu như không có, vậy thì mua chút đồ rẻ nhất cho qua chuyến, tối thiểu phải để cho đứa nhỏ sống sót.
Rất nhanh đã đến lượt bọn họ.
Chu Oánh đi thẳng tới một cảnh sát, cô ấy hơi co vai lại, kéo đứa nhỏ ra sau lưng: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bên này có người thu đồng hồ không?"
Lưu Thông nhìn cô ấy một cái, ôn hòa nói: "Bà chủ Tô có thu, lúc cô kết toán bỏ vào trong máy là được."
Chu Oánh lấy đồng hồ đeo tay của mình ra, khẩn trương mong đợi hỏi: "Chiếc đồng hồ đeo tay này trị giá bao nhiêu tiền?"
Lưu Thông lắc đầu, anh ta cũng không biết, nhưng...
"Chắc là mấy chục tệ." Cảm giác bà chủ Tô rất hào phóng.
Chu Oánh thở phào nhẹ nhõm, trước tiên lấy dầu, gạo và đường đỏ, lại thêm chút muối, sau đó vội vàng đi tính tiền.
Cô ấy hô một tiếng thanh toán trước, sau đó bỏ đồng hồ vào miệng kết toán, đồng hồ thoáng cái đã bị nuốt vào, sau đó hiển thị giá thu: 100 tệ.
Bán/ Không bán.
Chu Oánh dụi mắt, trong sự vui sướng còn mang theo nước mắt, vội vàng nắm lấy tay con gái, xoay người lại mua thêm chút đồ, ngay cả bánh đào xốp tiếc tiền không dám mua, còn có sữa trẻ con cần uống, cùng với đồ hộp, mì sợi, thịt rau, giấy bạc đều mua một chút, sau đó quay lại chọn bán.
Chờ đựng xong bột mì và gạo, than đá, lại cầm lấy tiền thừa, hai mẹ con thắng lợi trở về.
Lưu Thông vừa vặn ở một bên nhìn, không khỏi cảm thán: "Bà chủ Tô thật sự là hào phóng, thật là người tốt."
Người xếp hàng bên cạnh cũng nhìn thấy, lập tức có không ít người để lại người nhà xếp hàng, còn mình thì tranh thủ thời gian chạy ra khỏi đội ngũ chạy về nhà.
Nếu như đồng hồ có thể bán lấy tiền, vậy chẳng phải là còn có thứ khác cũng có thể đổi được tiền sao?
Lúc này những thứ kia đều là vật chết, chỉ có ăn vào trong miệng mới có thể làm người ta sống sót!