Sau khi Lưu đại thẩm bị đẩy lên trước, nàng ấy khẩn trương nuốt khan một cái, còn cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Tô Lăng một cái.
Tô Lăng hướng về phía nàng ấy cười thân thiện.
Lưu đại thẩm hơi hoảng hốt, cô nương này trắng trẻo sạch sẽ, còn bán đồ ăn, không phải là...
Yêu quái đó chứ.
Lưu đại thẩm rụt cổ, một tay ôm lấy Dương Truy Vân.
"Tiểu, Tiểu Vân à."
Dương Truy Vân nóng vội giãy ra: "Lưu đại thẩm, có chuyện gì thì cứ nói, thời tiết này ôm người, chúng ta đều nóng đến chết mất."
Lưu đại thẩm liếm liếm đôi môi khô nứt, lại cẩn thận liếc trộm Tô Lăng một cái.
Dương Truy Vân nhìn thoáng qua liền biết nàng ấy đang nghĩ cái gì.
"Lưu đại thẩm, nãi của ta đã mua rồi, thẩm còn có thể không tin hỏa nhãn kim tinh của a nãi ta sao? Hơn nữa, cháu trai cháu gái của thẩm đều khát đến choáng váng rồi, thẩm còn rảnh rỗi ngẩn người à."
Lưu đại thẩm vẻ mặt đau khổ, cắn răng một cái, hạ quyết tâm.
"Ta muốn mua nước."
"Năm văn tiền một thùng nước, ba văn tiền một chén nước uống."
Dương Truy Vân dẫn Lưu đại thẩm đi về phía nước.
Máy nước lại vừa vặn gần tủ kính của Tô Lăng, cho nên bước chân của Lưu đại thẩm càng khó di chuyển hơn.
Nhưng rất nhanh bà ấy đã không có thời gian suy nghĩ lung tung, bởi vì Dương Truy Vân hấp tấp, đã tìm bà ấy đòi năm đồng tiền nhét vào hộc bỏ tiền.
"Người xếp hàng phía sau có thể xem làm sao có thể ra nước."
Dương Truy Vân dứt lời, xách thùng nước ra, nhắm ngay miệng nước hô một tiếng.
"Được rồi!"
Theo thanh âm Dương Truy Vân vừa dứt, miệng nước không ngừng tuôn ra nước sạch sẽ trong suốt, bộ dáng hiện ra ánh sáng nhạt kia, nhiệt độ chung quanh tựa hồ cũng giảm xuống vài phần.
Chung quanh liên tục phát ra tiếng thán phục, không thể tin nhìn nước sạch sẽ kia.
Là nước thật!
Nước sạch!
Lưu đại thẩm sững sờ nhìn, mắt cũng sắp rơi vào trong nước rồi.
Dương Truy Vân đợi sau khi nước ngừng lại, vỗ vỗ cánh tay Lưu đại thẩm: "Lưu đại thẩm, đỡ thùng gỗ, ta cần đổ nước."
"A a, được."
Lưu đại thẩm vội vàng cẩn thận đỡ thùng nước, chờ toàn bộ nước trong thùng sắt nhỏ được đổ vào thùng gỗ, bà ấy không kịp chờ đợi dùng tay vốc một cái liền nuốt xuống.
Sau đó bà ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Dương Truy Vân bỏ thùng vào, quay đầu nhìn lại: "Lưu đại thẩm thẩm làm gì vậy?"
"Ta phải thử xem có..."
Lưu đại thẩm khựng lại, nhìn về phía Tô Lăng đang cười tủm tỉm, lúng túng dời tầm mắt đi: "Ta muốn thử xem nước này có thể giải khát được hay không."
Dương Truy Vân: Hả?
"Nước đương nhiên giải khát rồi, ta đã uống trước đó rồi, thôn chúng ta đã lâu không có nước sạch như vậy."
Lưu đại thẩm ngẩng phắt đầu lên, mắt đỏ hoe, nước mắt không biết vì sao lại rơi xuống.
"Có thể, có thể uống?"
"Đương nhiên là có thể!"
Dương Truy Vân có chút không hiểu: "Lưu đại thẩm, còn có gạo và mì, còn có gà quay, thẩm còn muốn mua cái khác không?"
Lưu đại thẩm đỏ mắt lắc đầu, xách thùng gỗ quay đầu rời đi.
Lúc này, người thứ hai đi lên phía trước, chính là Dương thôn trưởng của thôn Hạ Hà.
"Ai, đại gia, kế tiếp còn không phải là ông sao."
Dương Truy Vân là một hài tử ngoan chú ý đến trước sau, cho dù là thân đại gia của nàng cũng phải theo quy củ, không tới lượt chính là không tới.
Dương thôn trưởng đẩy nhẹ nàng một cái: "Đại nương con đang xếp hàng đó, ta đến tìm lão bản, con mau đi đi."
Lúc này Dương Truy Vân mới đi tiếp đãi người thứ hai.
Dương thôn trưởng cũng đi tới trước cửa sổ: "Lão bản, ta là thôn trưởng thôn Hạ Hà, ngài họ gì?"
"Ta họ Tô."
Tô Lăng không tiện đứng lên, đứng lên liền không thấy đầu, cho nên chỉ có thể ngồi nói chuyện với ông ấy.
Dương thôn trưởng cũng không để ý, chỉ có chút câu nệ hỏi: "Tô lão bản sao lại đến trong thôn mở cửa hàng? Là trên trấn không tìm được mặt tiền cửa hàng thích hợp sao?"
Tô Lăng hiểu rõ trưởng thôn đang thăm dò.
Nhưng mà, phía sau nàng phải chạy nạn theo thôn, nếu như nói dối, phía sau cần dùng vô số lời nói dối để bù vào.
Cho nên nàng lựa chọn nửa thật nửa giả.