Tô Lăng hơi nghiêng người nhìn ra phía ngoài ánh mặt trời cực nóng, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: "Chuyện bên ngoài thôn không liên quan đến ta, ta chỉ biết là ta muốn mở cửa hàng bán lương thực ở chỗ này, còn phải đi theo các ngươi cùng nhau chạy nạn, đợi sau khi các ngươi ổn định, ta sẽ bị triệu hồi về."
"Còn nữa, bên ngoài mấy thứ này gọi là máy móc, chúng đến từ một nơi khác."
Dương thôn trưởng nghe xong mở to đôi mắt nho nhỏ, tim đập cực nhanh.
Má ơi!
Thì ra đệ muội không gạt người, lão bản này thật sự là thần tiên hạ phàm đến thôn bọn họ lịch kiếp!
"Lão bản có bản lĩnh thông thiên, lại thương xót chúng sinh, hiện giờ nguyện ý đi theo chúng ta, tất nhiên là không thể tốt hơn, Dương mỗ thay những thôn dân này cảm ơn lão bản."
Dương thôn trưởng dứt lời, lui về phía sau nửa bước, ôm quyền thi lễ.
Tô Lăng ôm quyền đáp trả: "Thôn trưởng, tất cả đồ đạc ở đây của ta đều cung ứng không giới hạn, cho nên khách càng nhiều càng tốt."
Dương thôn trưởng càng thêm an tâm.
Ông ấy vốn định liên hợp mấy thôn xung quanh cùng đi, đến lúc đó nhiều người cũng an toàn hơn, bây giờ có cửa hàng này, không sợ bọn họ không đồng ý.
"Lão bản yên tâm, ta sẽ đi thông báo cho bọn họ."
Dương thôn trưởng vẻ mặt vui mừng, xoay người vừa mới đi ra khu vực che nắng này, liền có một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt đánh tới, khiến ông ấy thiếu chút đứng không vững.
Ai ya, thì ra lúc nãy tới gần cửa hàng lại mát mẻ như vậy!
Quả nhiên là bản lĩnh của thần tiên!
...
Dương Truy Vân bên này tiếp tục dạy người mua nước mua lương thực.
"Tiểu Vân à, có thể cho nhiều gạo chút không, ngươi cũng biết Diệu Tổ nhà ta gầy đến đáng thương, phải ăn nhiều một chút mới được."
Trương đại thẩm giả bộ đáng thương lau nước mắt không còn tồn tại, cẩn thận liếc Tô Lăng một cái, nắm lấy tay Dương Truy Vân, ám chỉ nhìn nàng.
Dương Truy Vân mạnh mẽ rút tay về, suýt chút đẩy Trương đại thẩm trước mặt lảo đảo.
"Ở trước mặt thần tiên, ta còn cho thẩm giở trò giả dối? Nếu bởi vì thẩm mà lão bản chạy đi, mọi người đều không có lương thực ăn, thôn trưởng sẽ đuổi các ngươi ra khỏi gia phả!"
Bình thường ăn trộm móc túi còn chưa tính, đều là thôn dân cũng không tiện trở mặt.
Kết quả bây giờ lại đánh chủ ý lên đầu thần tiên, còn muốn liên lụy nàng?
Có bệnh nặng!
"Trương Đại Cước! Ngươi hại cháu gái ta đúng không!"
Phùng Quế Hoa bỗng nhiên xuất hiện, vung cái túi gạo vọt tới phía trước, đập tới phía Trương đại thẩm.
Trương đại thẩm ai u ai u kêu loạn, tội nghiệp nói: "Lão bản này nhiều lương thực như vậy, tiếp tế cho những người số khổ chúng ta thì sao, còn không biết lương thực này của nàng từ đâu ra nữa."
Tô Lăng thăm dò: "Đầu tiên, lương thực của ta lai lịch sạch sẽ, có thể cam đoan. Tiếp theo, lương thực của ta không bán cho ngươi, ngươi bây giờ lập tức rời đi."
Trương đại thẩm lẩm bẩm trong miệng, nói đều là những lời không dễ nghe, nhưng đến cùng không dám đi, cứng rắn chen vào một người xếp hàng trước muốn mua lương thực.
Sau một khắc, một cơn gió vô hình thổi tới, đẩy Trương đại thẩm ra xa mấy mét.
Dưới ánh nắng chói chang, Trương đại thẩm kinh hoảng nhìn về phía trước, hét lên chói tai.
"A! Yêu quái!"
"Yêu quái! Yêu quái! Yêu quái ăn thịt người rồi!"
"..."
Dương Truy Vân hừ một tiếng, quay đầu lớn tiếng nói: "Cái gì mà yêu quái, rõ ràng là thần tiên, yêu quái ăn thịt người, thần tiên giúp người, Trương đại thẩm chính là tai họa!"
"Đứa cháu trai nhà bà ta cũng là một tai họa, cầm cành cây nung đỏ dí lên mặt tỷ tỷ hắn, để lại một vết sẹo lớn, đến nay cũng không tiện tìm nhà chồng, ở nhà liều mạng làm việc còn bị bà ta mắng chửi."
Phùng Quế Hoa mắng vài câu, mới trở lại xếp hàng.
Tô Lăng nhìn người xếp hàng, phát hiện không ai ra mặt thay vị đại thẩm kia, liền biết người này bình thường nhân duyên tệ đến cỡ nào.