Ba trưởng thôn thương lượng một chút, liền quyết định trước tiên tìm một chỗ bằng phẳng, nghỉ ngơi một lát, để mọi người bổ sung nước.
Thôn trưởng thôn Hạ Hà cảm thấy cần phải nói với Tô Lăng một chút, vì thế một người truyền cho một người nói về phía sau.
Lúc gọi đến Dương Truy Vân, nàng cười nói: "Ta tự mình đi nói." Dứt lời, liền đi ra khỏi dù che nắng, bước nhanh vọt tới bên cạnh xe gỗ.
Tô Lăng ấn cửa sổ xe: "Sao vậy?"
"Tô tỷ tỷ, chúng ta quyết định tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, ta muốn đổi đồ uống."
Dương Truy Vân vẫn luôn nhớ thương đồ uống của mình, hôm nay nóng như vậy, vừa vặn đổi một chén.
Tô Lăng nhìn bản đồ, nhìn Dương Truy Vân nói: "Tiểu Vân, theo quãng đường nửa canh giờ nữa sẽ có một cánh rừng, qua bên đó nghỉ ngơi đi."
Cho dù cây trong rừng đều khô chết rồi, nhưng tốt xấu gì cũng có chút râm mát.
Dương Truy Vân cũng không hỏi làm sao Tô Lăng biết được, quay đầu liền đi truyền tin.
Quả nhiên tinh khí thần của toàn bộ đội ngũ đã trở lại một chút, mọi người lần nữa cắm đầu chạy đi.
-
Sau nửa canh giờ.
Mọi người thấy được một mảnh lá cây cháy xém, bên trong vừa vặn có chút râm mát.
Dương thôn trưởng nhìn nói: "Những cây này còn chưa chết, một trận mưa là có thể sống lại."
"Một trận mưa, chúng ta cũng có thể sống lại." Vương thôn trưởng thở dài một tiếng, bảo người phía sau tranh thủ thời gian đi vào nghỉ ngơi.
Rất nhanh các thôn dân đều lục tục đi vào cánh rừng, mỗi nhà đều đang cố gắng tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, chờ đến cuối cùng, xe của Tô Lăng cũng chậm rãi lái vào trong rừng.
"Tô tỷ tỷ!"
Dương Truy Vân hô một tiếng.
Tô Lăng dừng xe xong, đi tới quầy bán hàng, đẩy cửa sổ ra, cười nhìn nàng: "Tự chọn là được, ta chuẩn bị xong rồi."
Dương Truy Vân vui vẻ nhảy đến vị trí Coca Cola, nàng đã sớm muốn nếm thử thứ nước uống bong bóng này.
"Tô tỷ tỷ, ta muốn nghỉ ngơi ở dưới chỗ tỷ, bên dưới chỗ tỷ rất mát."
Dương Truy Vân đổi Coca Cola được thêm đá rồi tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
"Muốn mua đồ muốn nghỉ ngơi đều được." Tô Lăng nói xong liền ngồi xuống.
Vừa vặn đến giữa trưa, nàng nhìn xem hôm nay ăn cái gì.
Dương Truy Vân chọc Coca Cola uống một ngụm, lập tức bị bọt khí mát lạnh xông lên, cả người sững sờ, sau đó cỗ ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái xẹt qua khoang miệng, làm cho người ta theo bản năng "ợ" một tiếng.
"Thoải mái quá!"
"Tô tỷ tỷ, chúng ta không cản đường mua đồ của người khác, có thể ở chỗ này của tỷ mà hít khí lạnh không?" Dương Truy Vân mắt sáng lên, hơi nhón chân, nhìn Tô Lăng rồi cười.
Tô Lăng không nhịn được cười nói: "Được."
Dương Truy Vân hoan hô một tiếng, trở về gọi tiểu đồng bọn trước.
...
Sâu trong rừng.
"Công tử, hẳn là thôn dân chạy nạn ở gần đây."
Từ Trường Công đã hơn bốn mươi tuổi, râu đẹp bởi vì mấy ngày liên tiếp bị đả kích mà có chút lộn xộn, trên áo choàng màu lam đều là mồ hôi, lộ ra vẻ rất chật vật.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn nửa quỳ, ánh mắt rủ xuống, cung kính đáp lại người dựa vào trên xe ngựa.
Lăng Vân Hàn hơi nhấc mí mắt, gương mặt tái nhợt, giơ tay ho nhẹ một tiếng: "Không cần lo cho bọn họ, đã đến giờ, bọn họ sẽ tự rời đi."
Từ Trường Công nhíu mày, nhớ tới chiếc xe gỗ kia.
Xe gỗ kia rất kỳ quái, những thôn dân kia càng có ý thức đứng ở phía trước xe gỗ, không biết có phải che chở thứ gì hay không.
Lăng Vân Hàn nhìn hắn: "Sao vậy, có gì không đúng à?"
Từ Trường Công lập tức trả lời: "Trong thôn dân xuất hiện một cỗ xe gỗ, nhìn không nhỏ, nhưng không có lừa ngựa kéo, thôn dân càng có ý thức che chở phía trước."