Lăng Vân Hàn hơi hứng thú, hắn hơi đứng dậy, ánh nắng chiếu lên nửa gương mặt trắng bệch tuấn mỹ khiến hắn phảng phất có chút huyết sắc.
"Từ đại nhân, ngươi cảm thấy chúng ta đi theo thôn dân như thế nào?"
Từ Trường Công trầm ngâm một lát, cảm thấy có thể thực hiện: "Mặc dù nhiều người làm chậm tốc độ, nhưng cũng có thể thuận tiện ẩn giấu, hơn nữa lỡ như có chuyện, ta cũng có thể dốc hết sức che chở công tử lập tức rời đi."
Lăng Vân Hàn mỉm cười: "Vậy thì tới gặp bọn họ."
Thuận tiện nhìn xem chiếc xe gỗ kia một chút.
Vì thế hai người đổi thân phận, đổi thành thúc cháu một đường đi về phía bắc nương nhờ thân thích, hơn nữa hứa hẹn lúc rời khỏi sẽ trả thù lao cho thôn dân.
Hai người vừa mới thương lượng xong, chuẩn bị đi gặp thôn dân, cổng khu rừng đã có một đám khách không mời mà đến.
...
Vạn Hải Đường, tú bà của Vạn Hoa lâu đã qua 35 tuổi, vẫn còn phong vận, ở thành Lâm Hà cũng được gọi là nhân vật có tên tuổi.
Nàng từng tiếp đãi không ít quan to quý nhân, cũng kết bạn một số bằng hữu có tiếng nói với quan phủ, việc làm ăn của hoa lâu cũng một ngày tốt hơn một ngày.
Nhưng trong một đêm, mọi thứ đều thay đổi.
Đầu tiên là trong lâu có người xông vào, cướp đi vàng bạc châu báu, còn muốn cướp các nữ nhi của nàng, kết quả không nghĩ tới bị một phương khác gặp mặt, hai bên trực tiếp chém giết trong lâu.
Vạn Hải Đường lâm nguy không loạn, gọi mọi người nhanh chóng chạy đi.
Kết quả các cô nương ngược lại là chạy theo nàng, gã sai vặt Quy Công thì la hét muốn làm một phen sự nghiệp, chạy theo loạn quân.
Vạn Hải Đường không có cách nào, chỉ có thể mang theo người còn lại đi.
Trên đường chạy trốn, có cô nương muốn về nhà tìm người nhà, Vạn Hải Đường khuyên các nàng cũng không nghe, một lòng chỉ muốn về nhà.
Vạn Hải Đường mắng vài câu: "Nếu thật sự là thương ngươi, sẽ không bán ngươi cho ta, thật đúng là cho rằng bọn họ hư tình giả ý nói về sau chuộc ngươi là thật sao."
Hoa lâu chính là nơi cuối cùng mà người số khổ chôn vùi thanh xuân, chờ thanh xuân không còn, người nhà không cần, chỉ có thể chết đi một cách thê thảm.
Cho nên nàng vẫn luôn dặn các cô nương tự tiết kiệm tiền, nhưng luôn có người bị người nhà dỗ dành, tiền đều đưa về nhà.
Hiện tại Vạn Hải Đường nhớ tới vẫn tức giận.
Nàng nhìn thôn dân chạy nạn trước mắt, hai tay đan vào nhau.
Ánh mắt của các thôn dân nàng nhìn quá rõ ràng, nàng làm nghề này liền biết sẽ bị người xem thường, sẽ bị người ghét bỏ.
Nhưng một luồng uất khí trong lồng ngực nàng chính là không thể đi lên hay xuống được, đến cuối cùng lập tức dâng lên chóp mũi, trong lòng, nói chuyện cũng nghẹn ngào.
"Ta và tám cô nương này đúng là người của hoa lâu, nhưng hai nha hoàn này vẫn là đứa nhỏ, còn nhỏ, để các nàng đi theo các ngươi đi."
Nếu không phải cùng đường, ai nguyện ý đi hoa lâu, nhưng đi hoa lâu liền vào vũng bùn, muốn giãy dụa đi ra lại là không thể.
Dương thôn trưởng nhìn Vương thôn trưởng và Trần thôn trưởng, thấp giọng nói: "Hài tử đi theo không có việc gì chứ."
Hai vị trưởng thôn gật đầu, bọn họ cũng không muốn làm kẻ ác.
Năm đó khi trong thôn nghèo, đã có người môi giới tới xem người mua người.
Bán đi làm nha hoàn, mọi người mặc dù biết bán người không
Nhưng nếu là vì nhiều tiền đem con gái bán vào hoa lâu, đó là sẽ bị người đâm cột sống.
Dương thôn trưởng đi tới phía trước: "Được, để cho hài tử đi theo đi, các ngươi nếu muốn đi một mình, có thể đi chỗ Tô lão bản mua nước mua lương thực."
Vạn Hải Đường cho rằng mình nóng đến mức đầu óc choáng váng rồi.
Mua nước?
Mua lương thực?
Có người tốt bụng chỉ vào xe gỗ: "Chỗ Tô lão bản cái gì cũng có, xe ba bánh cũng có, có tiền mua là được, không có tiền mua đồ dùng vật để đổi cũng được."
Đúng lúc này, Dương Nguyên Chiêu bỗng nhiên đi về phía Vạn Hải Đường, hắn nhìn về phía một nữ tử sau lưng Vạn Hải Đường, thi lễ.
"Xin hỏi vị cô nương này, ngươi có biết Tô Tư Minh hay không?"