๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhà này tình cờ là nhà Phú Quý, trên mặt Phú Quý đầy vết máu, người có dấu roi, kinh hãi nhìn Trần Thực trèo tường vào.
Hai chân Phú Quý bủn rủn, muốn quỳ xuống xin tha mạng.
Trần Thực nào hay tâm tư Phú Quý, nhìn quanh, thấp giọng hỏi: "Phú Quý, cha mẹ ngươi đâu?"
Cha mẹ Phú Quý không có nhà, chỉ có một mình hắn.
Phú Quý run rẩy: "Ở, ở ngoài vườn nấu cơm..."
"Nấu cơm?"
Trần Thực nhíu mày, đẩy cửa phòng, bước ra.
Phú Quý thấy hắn ra ngoài mới thở phào.
Trước kia hắn không biết Trần Thực nên mới dám kết giao bằng hữu. Trần Thực cứu hắn, trở thành ân công, hắn bỗng có phần rụt rè.
Nhưng rồi nghe Trần Thực chính là "đứa trẻ chết tiệt" vang danh kia, trong lòng hắn chỉ còn sợ hãi.
"Đứa trẻ chết đi sống lại đâu còn là người. Ai biết là người hay quỷ chiếm giữ thân xác đứa nhỏ ấy?"
Mẹ hắn từng bảo: "Dù là hồn hắn trở về, cũng là thành quỷ rồi mới thành người!"
Trần Thực rời nhà Phú Quý, men theo đường lớn đi vào, dần nghe tiếng rên rỉ vọng ra từ những căn nhà hai bên.
Người rên rỉ muốn gào lên vì đau đớn, nhưng hình như không dám lên tiếng, chỉ có thể nén giọng, rên lên khe khẽ.
Hắn nhìn quanh quất, chẳng thấy bóng dáng một thôn dân.
Chỉ vài bước lại thấy một tên cẩm y vệ, đứng gác hai bên đường.
Bọn cẩm y vệ thấy hắn là trẻ con lại đi ra từ nhà Phú Quý nên không hỏi han.
Tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn văng vẳng từ những ngôi nhà.
Hắn đến khoảng đất trống giữa Hoàng Dương thôn, ngoài ngôi miếu đổ nát còn có vài cây đại thụ, tỏa bóng mát xung quanh.
Nơi đây có mười mấy người Hoàng Dương thôn, dựng bốn bếp lò ngoài trời, đặt vạc lớn, bên trong đun nước sôi. Còn có lồng hấp, bốc khói nghi ngút.
Một lão bá đang múc nước sôi nhúng gà vịt, ba người khác đang xào nấu, mấy bà thím ngồi xổm bên giếng nước, rửa rau củ, thịt cá, trứng. Trên chiếc bàn thấp, có người đang thái rau, xếp đĩa.
Xung quanh, vài tên cẩm y vệ đứng nhìn chằm chằm bọn họ.
Tuy cảnh tượng có vẻ nhộn nhịp, nhưng trên mặt, trên người những người Hoàng Dương thôn này, đều đầy thương tích, chi chít vết roi.
Giờ đã gần trưa, đúng lúc nấu nướng. Nhìn quy mô này, có vẻ như Hoàng Dương thôn đang chuẩn bị yến tiệc, dốc hết của cải trong nhà.
Trần Thực đang quan sát, một tên cẩm y vệ thấy hắn mặt mày sáng sủa, liền vẫy tay: "Ê, nhóc con, lại đây! Ngươi bê đồ ăn!"
Trần Thực bước tới.
"Chờ đồ ăn chín, ngươi bê vào trong miếu."
Tên cẩm y vệ tay cầm roi da trâu, nói: "Trong miếu là quý nhân từ tỉnh thành tới, phải tinh ý vào, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghe thì đừng nghe. Hiểu chưa?"
"Dạ hiểu, hiểu rồi!" Trần Thực gật đầu lia lịa.
Dân làng xung quanh nghe thấy tiếng hắn, đều nhìn lại, mặt mũi ngơ ngác.
Tên cẩm y vệ vung roi, cười lạnh: "Nhìn gì mà nhìn? Nhanh tay lên! Ngươi, qua xào rau! Mau lên!"
Hắn chỉ vào cha Phú Quý.
Cha Phú Quý vội vàng chạy tới, nhìn Trần Thực, không dám hé răng, cúi đầu xào rau.
Ông là đầu bếp của thôn, thôn xóm xung quanh có đám hiếu hỷ gì đều mời ông. Tuy tay nghề không tinh xảo bằng các đầu bếp lớn trong tửu lâu thành nhưng hương vị không hề thua kém.
Chỉ trong chốc lát, ông đã xào xong bốn món.
Trần Thực vắt khăn trắng lên cổ tay, bưng khay, đi vào miếu.
Cha Phú Quý há miệng, định nói gì đó rồi lại thôi.
Trần Thực đến cửa miếu, nhìn thấy trong đống đổ nát có một người nằm, đầu bị vỡ một lỗ lớn, máu me, óc não chảy lênh láng, mặt úp xuống đất.
Trần Thực nhìn rõ nửa khuôn mặt.
Là Tam Vượng.
Máu trong ngực hắn như sôi lên, dồn hết lên đầu, đầu óc trống rỗng, bên tai văng vẳng tiếng máu chảy tí tách, như gió gào thét!
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Tam Vượng trong mơ cảnh báo hắn, bảo hắn chạy mau!
Thì ra...
Tam Vượng thực sự đã chết.
Hắn đứng lặng một lúc, trấn tĩnh lại.
Trần Thực cúi đầu, bước qua bậc cửa cao, vào trong miếu.
Cổ miếu giờ đây đã khác với trước đây hắn nhìn thấy. Lần trước trong miếu hết sức đơn sơ, chỉ có bồ đoàn, bàn thờ, lư hương, bệ thờ, tượng đồng. Giờ đây, bồ đoàn, bàn thờ, lư hương, bệ thờ đều đã bị dời đi.
Trong miếu đặt một chiếc giường La Hán và bốn chiếc ghế bành, một thư sinh trẻ tuổi đang ngồi trên giường La Hán, đối diện là một nữ tử, ở giữa là bàn cờ, hai người đang đánh cờ.
Bốn chiếc ghế còn lại cũng có người ngồi, đều mặc trang phục thư sinh, tuổi còn trẻ, người thì uống trà, người thì ăn mứt, ung dung tự tại.
Chắc hẳn bọn họ là con cháu nhà họ Triệu, được sống trong nhung lụa, trên người không có chút sát khí nào.
Bên cạnh bọn họ có vài tên cẩm y vệ, trong đó có một tên hết sức vạm vỡ, cao hơn người thường hai cái đầu, lực lưỡng như gấu nâu, mặt mày vàng vọt, ánh mắt hung ác, lưng đeo một khẩu súng ba nòng, đầu súng còn dính máu, máu đã khô.
Ở giữa miếu, người ta bày một chiếc bàn bát tiên hình vuông, dưới bàn có sáu chiếc ghế.
Miếu không lớn, bày biện thêm những thứ này, cộng thêm mười hai người, một bàn sáu ghế, một điện thờ và tượng đồng, trông có vẻ chật chội.
Ánh mắt Trần Thực lướt qua đám người nhà họ Triệu. Trên người bọn họ tuy không có khí tức hung dữ như dã thú, nhưng sáu tên cẩm y vệ đứng sau lưng lại khiến Trần Thực cảm thấy vô cùng áp lực.
Sau đầu những tên cẩm y vệ này, Thần Thai đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Bọn chúng vẫn luôn duy trì Thần Thai Thần Đàn, hết sức cảnh giác, tuyệt đối không phải là lũ vô dụng dưới trướng Lý Tiêu Đỉnh!
Bọn chúng là cao thủ thực chiến!
Trên đường lớn Trần Thực từng giao đấu với ba tên cẩm y vệ nhà họ Triệu, dựa vào bất ngờ để loại bỏ một tên, dựa vào địa hình để loại bỏ tên thứ hai, tên cuối cùng phải mai phục dưới nước mới giết được. Nếu giao đấu trực diện, e rằng Trần Thực còn không đỡ nổi một chiêu của bọn chúng!-
Nơi này lại có đến sáu gã cẩm y vệ với thực lực ngang ngửa!
Trong số đó, có một kẻ càng là cường giả trong cường giả!
Trần Thực âm thầm chia những tên cẩm y vệ này thành Tả Nhất, Tả Nhị, Tả Tam, Hữu Nhất, Hữu Nhị và Hữu Tam, tính từ trái sang phải.
Nhưng kẻ thực sự khiến hắn cảm thấy nguy hiểm chính là Hữu Tam, tên cẩm y vệ to lớn như gấu ngựa kia. Gã ta không chỉ cao lớn vạm vỡ mà sát khí còn cực kỳ nồng nặc, hung hãn hiếu chiến, chắc chắn trên tay đã dính không ít mạng người, là cao thủ từng trải qua sinh tử chém giết!