๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Từng cặp mắt đồng loạt tập trung trên người Trần Thực.
Bọn chúng chưa từng gặp Trần Thực, nhưng khi Trần Thực bước vào ngôi miếu này, ánh mắt chúng liền đồng loạt dán chặt vào hắn, không hề rời đi.
Là thị vệ, kinh nghiệm của chúng vô cùng phong phú.
Chỉ cần Trần Thực để lộ chút sơ hở hay thần sắc khác thường, e rằng sẽ lập tức bỏ mạng dưới Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm của chúng!
"Hắn sẽ giết các ngươi!"
Gã mập Thần Tướng co rúm trong góc tường, vừa nhìn thấy Trần Thực là kích động kêu la: "Hắn chính là Trần Thực, là hung thủ, hắn sẽ giết sạch lũ các ngươi!"
Chẳng qua ngoài Trần Thực thì chẳng kẻ nào nghe thấy lời hắn nói.
Trần Thực bước đi vững vàng, thần sắc như thường, tiến đến trước bàn bát tiên.
Người ngồi trên giường La Hán là Triệu Tam công tử Triệu Nhạc, người đối diện đang chơi cờ với hắn là muội muội Triệu Tuyết Nga của hắn, dung mạo thanh tú, mang vẻ đoan trang xinh đẹp của tiểu thư khuê các.
Triệu Nhạc thẳng lưng, khẽ hít hà mùi thức ăn, tấm tắc khen: "Tay nghề đầu bếp nông thôn cũng không tệ. Xin mời chư vị!"
Trần Thực đặt khay thức ăn xuống, rút khăn mặt vắt trên khuỷu tay ra lau bàn.
Triệu Nham tiến lên định kéo ghế, Trần Thực vội vàng khom lưng, dùng khăn lau sạch sẽ ghế dựa.
Triệu Nham cười nói: "Tam ca, đứa nhỏ này lanh lợi thật! Ở nông thôn khó mà tìm được đứa nhỏ nào lanh lợi như vậy!"
Trần Thực lần lượt lau sạch sẽ năm chiếc ghế còn lại, sau đó mới cung kính mời năm vị công tử nhà họ Triệu khác nhập tiệc.
Trong lúc lau chùi, Trần Thực có thể cảm nhận được ánh mắt của tên cẩm y vệ to lớn như gấu kia vẫn luôn dán chặt vào mình, bàn tay vẫn đặt trên cán khẩu súng ba nòng.
Tên này khiến hắn chịu áp lực quá lớn, hắn lau bàn lau ghế thực ra là đang tìm cơ hội ra tay, nhưng tên cẩm y vệ này khiến hắn hiểu rõ, một khi hắn manh động, giây tiếp theo đầu hắn sẽ bị tên này đập nát!
Trần Thực im lặng không nói năng gì, lau sạch chiếc ghế thứ sáu, vắt khăn mặt lên khuỷu tay, xoay người định rời đi.
Hắn vẫn chưa tìm được bất kỳ cơ hội nào để ra tay.
Không có cơ hội, vậy thì chờ thêm một chút, nhất định sẽ có lúc xuất hiện.
"Khoan đã!"
Tên cẩm y vệ to lớn như gấu lên tiếng, giọng nói hùng hậu khiến màng nhĩ người ta ù ù.
Trần Thực dừng bước, đủ loại suy nghĩ trong đầu xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, tự hỏi xem bản thân đã sơ hở chỗ nào, tên cẩm y vệ kia nói tiếp: "Ngươi hãy thử mỗi món một miếng."
Trần Thực xoay người, cầm lấy một đôi đũa.
Triệu Tuyết Nga cười nói: "Hách Liên Chính, ngươi cẩn thận quá đấy."
Tên cẩm y vệ Hách Liên Chính đáp: "Cẩn thận sẽ không bao giờ thừa. Dù sao hôm qua cũng đã đánh chết một người lại còn tra tấn cả thôn, khó mà dám chắc liệu đám tiện dân này có nảy sinh lòng oán hận, bỏ độc vào thức ăn hay không. Tiểu tử, mỗi món ngươi hãy thử một miếng, sau khi ăn xong thì đừng đi vội."
Trần Thực vâng dạ, đưa tay gắp món đầu tiên.
Món ăn mà cha Phú Quý làm đều là những món thường thấy ở nông thôn, món đầu tiên là cần xào mộc nhĩ, cần giòn tan, mang theo mùi thơm đặc biệt, mộc nhĩ mềm mịn, vô cùng vừa miệng.
Trần Thực ăn một miếng, gắp tiếp món thứ hai.
Món này là gà xào cay, sử dụng gà trống vừa gáy, thịt gà được chặt miếng nhỏ, ướp gừng, hành rồi nhúng qua trứng gà, sau đó chiên trên chảo dầu nóng, thêm ớt xanh, ớt đỏ, ăn vào ngon miệng, thơm nồng.
Món thứ ba là vịt xào tiết, dùng chính máu của vịt để ướp thịt, xào trên chảo, cho thêm các loại gia vị, giữ trọn vị ngon ngọt của thịt vịt.
Trần Thực nếm thử ba món, đưa tay muốn gắp món thứ tư, nhưng tay hắn ngắn, với không tới, bèn đi vòng qua phía bên kia bàn.
Hắn khom người xuống, gắp món thứ tư, món này là ếch xào.
Ếch sau khi được lột da, làm sạch sẽ, ướp gia vị đậm đà rồi đem xào trên chảo dầu nóng, khi sắp chín thì rắc thêm bột ớt, ăn vào cay nồng, ngon miệng.
Trần Thực vừa gắp một cái đùi ếch cho vào miệng thì đột nhiên sững người.
Lúc này, hắn đang đứng đối diện với Hách Liên Chính to lớn như gấu, chỉ cách hắn một cái bàn. Hắn đã ăn đến món thứ tư, những người xung quanh bàn đều đã thả lỏng, trò chuyện rôm rả, chỉ còn mỗi Hách Liên Chính là vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn.
Đây là thời cơ khá tốt để ra tay!
Trần Thực do dự, thời cơ tuy tốt, nhưng vẫn chưa phải là tốt nhất.
Hắn vừa ăn đùi ếch, tay cầm đũa, định lùi về sau.
Hắn còn một cơ hội thử thức ăn nữa.
Triệu Tuyết Nga ngồi cạnh Trần Thực, quay sang hỏi Triệu Tam công tử Triệu Nhạc đang ngồi bên phải: "Tam ca, đám người Phó Sơn Khách đã ra ngoài lâu như vậy rồi, sao bây giờ vẫn chưa thấy quay về?"
Triệu Nhạc cũng có phần hoang mang: "Lẽ ra bọn họ đã bắt được Trần Thực rồi mới phải… Khoan đã!"
Hắn nhìn thấy làn da Trần Thực, trong lòng chợt giật mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: "Tại sao trên người hắn ta lại không có vết thương?"
Tất cả mọi người trong Hoàng Dương thôn đều bị đánh đập tra tấn, có người bị đánh đến chết đi sống lại, vậy mà trên người tên tiểu nhị dâng trà này lại không hề có lấy một vết roi nào!
Triệu Nhạc quả nhiên là Triệu tam công tử cầm đầu chuyến đi này, lập tức nhận ra điểm mấu chốt, thần sắc có phần căng thẳng, liếc mắt ra hiệu cho Hách Liên Chính đang ngồi đối diện.
Hách Liên Chính hiểu ý, mặt không đổi sắc, lập tức đứng dậy, định đi vòng qua bàn bát tiên, đồng thời đưa tay ra sau lưng, nắm lấy khẩu súng ba nòng.
Triệu Nhạc cũng thản nhiên cười nói: "Nếu thức ăn không có vấn đề…"
"Phập!"
Triệu Nhạc trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó tin, chỉ thấy một chiếc đũa găm thẳng vào đầu hắn từ thái dương bên phải, xuyên thủng qua thái dương bên trái, máu tươi theo đó phun ra.
Trần Thực dùng gần như toàn bộ sức lực ở tay phải đâm chiếc đũa vào đầu Triệu Nhạc, Triệu Nhạc vẻ mặt kinh ngạc đến chết cũng không thể tin nổi: "Tại sao hắn ta lại ra tay vào lúc này?"
Trần Thực nâng tay trái lên, một chiếc đũa khác nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Triệu Tuyết Nga, xuyên thủng trái tim ả ta.
Triệu Tuyết Nga còn chưa kịp phản ứng, đang định quay đầu nhìn lại thì đã bị chiếc đũa găm thẳng vào ngực, tốc độ quá nhanh khiến ả ta còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn.
"Rốt cuộc ta đã để lộ sơ hở chỗ nào?" Trần Thực thầm nhủ trong lòng.