“Đừng giết chết, giữ lại có thể đổi không ít tiền chuộc đấy!”
Trương Vân Xuyên thấy Lương Đại Hổ muốn giết, cũng ngăn cản hắn.
“Coi như tên chó ngươi vận khí tốt!”
Lương Đại Hổ cùng hai huynh đệ lập tức lấy ra dây thừng, bắt đầu trói chặt gã.
Bọn Trương Vân Xuyên thì bước chân không ngừng, tiếp tục hướng về cánh rừng truy kích.
“Ha ha ha!”
“Đại ca, có nữ nhân!”
Hoàng Khánh nhìn thấy nữ tử váy lam cùng nha hoàn phía trước đang nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, cũng hưng phấn hô to lên.
“Tiểu nương tử!”
“Đừng chạy nha!”
“Ha ha ha!”
Sau khi nghe được tiếng của Hoàng Khánh, nữ tử váy lam cũng quay đầu nhìn một lần.
Nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên cầm đao, cũng bị dọa tới mức hoa dung thất sắc.
“A!”
Nữ tử váy lam không chú ý, một bước chân giẫm vào hố, thân hình một cái lảo đảo ngã xuống đất.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Nha hoàn nhìn thấy nữ tử váy lam ngã xuống đất, cũng quay đầu trở về, muốn đỡ nàng dậy.
“Đau, đau.”
“Hình như trẹo chân rồi.”
Nhưng mắt cá chân của nữ tử váy lam bị thương, đau tới mức nước mắt trực tiếp giàn giụa ở trong hốc mắt, không đứng lên được.
Chỉ chậm trễ chút công phu này, bọn Trương Vân Xuyên đã đuổi tới.
“Ha ha ha, hai cô nàng này bộ dạng còn rất nõn nà đấy.”
Đám sơn tặc vây quanh chủ tớ hai người này, ánh mắt ai cũng phát sáng xanh lét, rất hưng phấn.
Đối mặt đám sơn tặc này, khuôn mặt nữ tử váy lam cùng nha hoàn trắng bệch, trong mắt tràn đầy bất lực cùng tuyệt vọng.
“Tiểu thư, tiểu thư, ta sợ, hu hu...”
Nha hoàn gắt gao bắt lấy cánh tay nữ tử váy lam, lại nức nở khóc lên.
Một sơn tặc nhìn chằm chằm hai nữ tử không dời mắt: “Hê hê, bộ dạng thật đẹp, so với bà mặt vàng* kia trong nhà ta ưa nhìn hơn nhiều.”
hoàng kiểm bà, hình dung người phụ nữ vàng vọt, nhếch nhác
“Thế này nếu được sướng một phen, chết cũng đáng giá!”
“Tiểu nương tử, đừng khóc đừng khóc, ngẩng đầu để ông đây nhìn kỹ một chút.”
Sơn tặc kia ở cùng lúc nói chuyện muốn động thủ.
“A!”
Hai nữ tử bị dọa cuộn mình thành một đống.
“Tránh ra!”
Hoàng Khánh đi tới đẩy sơn tặc kia ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Cũng không đái bãi soi xem cái bộ dạng đó của ngươi!”
“Không có quy củ!”
“Muốn sướng cũng phải đại ca sướng trước!” Hoàng Khánh khiển trách.
“Vâng, vâng, đại ca sướng trước!”
Đám sơn tặc cũng đều cúi đầu khom lưng, nhưng ánh mắt lại chưa rời khỏi trên người hai nữ nhân một chút nào.
“Nói chuyện đừng thô tục như vậy.” Trương Vân Xuyên đi tới vỗ một cái lên đầu Hoàng Khánh, cười mắng: “Đừng dọa cô nương người ta.”
“Các nàng ấy đều là bạc trắng bóng, chiếu cố cho tốt!”
…
Đám mã phu cùng thanh niên chạy tứ tán trốn vào trong rừng lục tục bị huynh đệ Đinh đội lùng bắt trói lại.
Những người rơi vào trong tay bọn họ sẽ trở thành con tin.
Đến lúc đó đưa cho nhà bọn họ một phong thư, có thể đạt được một món tiền chuộc giá trị xa xỉ.
Cho nên trừ những kẻ kịch liệt phản kháng, bình thường sơn tặc cũng sẽ không dễ dàng hạ tử thủ đối với các con tin này.
“Một lần này chúng ta bắt mấy chục người, kiếm lớn rồi!”
“Có thể kiếm được không ít tiền chuộc đó!”
Nhìn thấy tù binh bị trói thành một xâu, các huynh đệ cũng đều vui vẻ ra mặt giam giữ bọn họ đi trở về.
Mới vừa rồi lúc phía trước bắt đầu đánh, đám mã phu thanh niên này theo bản năng dọc theo đường lúc tới chạy trở về.
Nhưng bọn họ lại chui đầu vào vòng mai phục của bọn Trương Vân Xuyên.
Bây giờ đại đa số đều đã trở thành tù binh của bọn Trương Vân Xuyên.
“Đại ca, ta thấy hai cô nàng này ăn mặc như là tiểu thư nhà giàu, bộ dạng rất nõn nà mịn màng, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu nha.”
Hoàng Khánh cười hì hì ghé đến trước mặt Trương Vân Xuyên nói: “Hai cô nàng này mông to, khẳng định có thể sinh con!”
“Phi!”
“Thô tục, hạ lưu!”
“Ngươi mới sinh con đấy!”
Nha hoàn đỡ nữ tử váy lam sau khi nghe xong Hoàng Khánh nói, cũng nhất thời mặt đỏ đến tận dưới cổ, chán ghét nhổ một bãi.
“Ha ha ha!”
Mấy huynh đệ chung quanh nghe vậy, cũng nhịn không được cười lên ha ha.
“Tiểu nương tử này nhanh mồm nhanh miệng, miệng lưỡi rất lợi hại nha.”
Hoàng Khánh cũng nhướng mày, nhất thời nổi lên hứng thú.
“Tiểu nương tử, ngươi xem ta bộ dạng oai hùng bất phàm, ngươi theo ta, ngươi cũng không thiệt” Hoàng Khánh bắt đầu trêu đùa tiểu nha hoàn kia.
Khi bọn họ đắc thắng quay lại, sải bước trở về.
Ở bên cạnh cánh rừng xuất hiện hơn mười hán tử khôi ngô đeo trường cung, tay cầm Nhạn Linh Đao*.
1 loại vũ khí dạng đao, thẳng, phần đầu hơi cong
“Tên mặc áo vải rộng màu xám kia chính là họ Trương.”
Bạch tam gia chỉ vào Trương Vân Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy oán độc.
Mấy tháng trước hắn bị Trương Vân Xuyên đánh gãy xương sườn, răng cũng rụng mất mấy cái, có thể nói chịu thiệt thòi lớn.
Hắn nuốt mãi không trôi cơn giận này.
Nếu không phải ngại bởi quy củ sơn trại, hắn đã sớm tìm người ở trong sơn trại xử lý Trương Vân Xuyên báo thù.
“Hắn chính là Trương Vân Xuyên giết chết huyện úy huyện Tam Hà?” Một hán tử diện mạo dữ tợn hỏi.
“Ừm.”
“Hắn bây giờ ở trong trại dựa vào Đại đương gia tín nhiệm, khắp nơi đối nghịch với chúng ta, rất kiêu ngạo.”
Bạch tam gia hỏi: “Các ngươi có nắm chắc xử được hắn không?”
“Ha ha.”
“Bạch tam gia, đây là không tin chúng ta a?”
Hán tử diện mạo dữ tợn có chút không vui.
Bạch tam gia lập tức ngượng ngùng nói: “Nếu không tin các ngươi, Nhị gia cũng sẽ không mời các ngươi đến phải không?”