Trương Vân Xuyên trực tiếp ngắt lời La nhị gia: “Nhị gia, đương gia khác ta mặc kệ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi ủng hộ ta ngồi chiếc ghế thứ chín trong trại hay không.”
“Ta tự nhiên là ủng hộ ngươi.” La nhị gia chần chờ một phen, nói.
“Nhưng mà...”
“Có câu này của Nhị gia ngươi ta an tâm rồi.”
Trương Vân Xuyên sau đó kéo La nhị gia đi tới trước mặt Bàng ngũ gia cách đó không xa.
“Ngũ gia, Nhị gia cũng ủng hộ ta làm Cửu đương gia.” Trương Vân Xuyên cao hứng nói với Bàng ngũ gia: “Không tin ngươi hỏi hắn.”
Bàng ngũ gia nhìn Trương Vân Xuyên cùng La nhị gia một cái, cũng đầy bụng hồ nghi.
Trương Vân Xuyên này chính là Đại đương gia một tay đề bạt lên.
La nhị gia trước giờ không hợp với Đại đương gia.
Hắn không chèn ép Trương Vân Xuyên còn chưa tính, sao có khả năng còn ủng hộ gã thượng vị chứ?
“Nhị gia, ngươi thật sự ủng hộ Vân Xuyên huynh đệ làm Cửu đương gia?”
Bàng ngũ gia có chút khó có thể tin mở miệng hỏi.
La nhị gia cùng Trương Vân Xuyên nhìn nhau.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trương Vân Xuyên, hắn hận không thể bóp chết gã.
Hắn cực không tình nguyện nói: “Vân Xuyên huynh đệ có dũng có mưu, một lần này lại lập công lao, ta cảm thấy hắn có thể ngồi chiếc ghế thứ chín trong trại.”
“Nhị gia cũng đã cảm thấy Vân Xuyên huynh đệ có thể, vậy ta cũng liền không ý kiến gì.”
Bàng ngũ gia ở trong trại thuộc loại người hiền lành, trước giờ ai cũng không muốn đắc tội.
Bàng ngũ gia cười mỉm nói: “Lát nữa ta liền hướng Đại đương gia đề nghị, tiến cử Vân Xuyên huynh đệ ngồi chiếc ghế thứ chín trong trại.”
“Đa tạ Nhị gia, đa tạ Ngũ gia!”
“Ta nếu là ngồi chiếc ghế thứ chín trong trại, ta mời các ngươi uống rượu!”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy thu phục hai vị này, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Nhìn thấy Trương Vân Xuyên vui vẻ, sắc mặt La nhị gia lại có chút khó coi.
Đại hội luận công ban thưởng trong trại rất nhanh bắt đầu.
Trấn Sơn Hổ dựa theo công lao của các đầu lĩnh, lần lượt phong thưởng vải vóc, bạc các thứ, xem như khen thưởng.
“Hổ gia, các vị đương gia.”
Bàng ngũ gia cũng trước mặt mọi người tiến cử Trương Vân Xuyên.
“Vân Xuyên huynh đệ có dũng có mưu, không chỉ dám giết cẩu quan, còn biết việc nhà binh, thao luyện đội ngũ cũng rất có kết cấu.”
Bàng ngũ gia nói: “Một lần này xuống núi giết lui một đám lưu tặc khác nhân lúc cháy nhà đi hôi của, bảo đảm hàng hóa của chúng ta không bị cướp đi, hắn còn bắt mấy chục người bọn Tô Ngọc Ninh con gái đồng tri Đông Sơn phủ, có thể nói là công lao rất lớn.”
“Bây giờ Bạch tam gia bị lưu tặc giết chết, Cửu Phong sơn ta tổn thất một vị tướng tài.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta thấy không bằng để Vân Xuyên huynh đệ làm đương gia mới trong trại, ngồi chiếc ghế thứ chín, không biết ý các vị như thế nào?”
Lời vừa nói ra, các đương gia cũng đều hướng ánh mắt về phía Trương Vân Xuyên.
Trương Vân Xuyên tuy là người mới vừa mới lên núi mấy tháng, nhưng vẫn luôn rất nổi bật.
Chỉ là để hắn ngồi chiếc ghế thứ chín, bọn họ cũng lộ vẻ mặt chần chờ, chưa dễ dàng tỏ thái độ.
Trấn Sơn Hổ vốn chính là muốn nâng đỡ Trương Vân Xuyên lên chống lại đám người Nhị đương gia, để củng cố vị trí của chính hắn.
Trương Vân Xuyên này cũng không chịu thua kém.
Đầu tiên là hành hung đám người Bạch tam gia, hung hăng chèn ép kiêu ngạo uy phong của đám người bọn họ.
Một lần này xuống núi không chỉ đánh lui lưu tặc đột kích, còn bắt không ít đoàn xe tù binh.
Cùng lúc đó, Bạch tam gia thế mà đã chết.
Trấn Sơn Hổ cảm thấy rất có khả năng cũng là tiểu tử này làm.
Cho nên hắn vẫn rất thưởng thức đối với Trương Vân Xuyên.
Bàng ngũ gia đã đưa ra đề tài này, hắn tự nhiên là giơ hai tay tán thành.
“Ta cảm thấy lão ngũ nói không sai.” Trấn Sơn Hổ cười mỉm nói: “Vân Xuyên huynh đệ có đảm có thức, công lao một lần này mọi người đều tận mắt thấy.”
“Nếu không phải hắn đánh lui lưu tặc đột kích, một đám lưu tặc thân phận không rõ kia có thể thành công rồi.”
“Vậy chúng ta không chỉ có khả năng sẽ đánh mất hàng hóa, còn có khả năng chết càng nhiều huynh đệ hơn.”
Bọn Trương Vân Xuyên cũng không biết người đột kích là ai.
Cho nên ở lúc trở về, trực tiếp khuếch đại một chút, nói bọn họ là một đám lưu tặc người đông thế mạnh, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Trong lòng Nhị đương gia có quỷ, tự nhiên cũng không tiện chọc thủng lời nói dối của Trương Vân Xuyên.
“Muốn hắn ngồi chiếc ghế thứ chín trong trại, ta là ủng hộ.”
Đại đương gia Trấn Sơn Hổ cũng lập tức bày tỏ thái độ.
Đại đương gia Trấn Sơn Hổ tỏ thái độ ủng hộ Trương Vân Xuyên ngồi chiếc ghế thứ chín của sơn trại.
Đám đông đầu mục cũng hiểu rõ trong lòng.
Trương Vân Xuyên này xem như chính thức lọt vào mắt Đại đương gia, đã đạt được Đại đương gia tán thành.
Lúc trước Trấn Sơn Hổ đề bạt hắn làm đội trưởng Đinh đội, chỉ là mượn sức hắn, đối với năng lực của Trương Vân Xuyên vẫn còn nghi vấn.
Bây giờ muốn hắn ngồi chiếc ghế thứ chín của sơn trại, không thể nghi ngờ là quyết định muốn chính thức nâng đỡ hắn.
“Đa tạ Hổ gia tín nhiệm!”
Trương Vân Xuyên thấy Trấn Sơn Hổ tỏ thái độ, cũng lập tức ôm quyền nói lời cảm tạ.
“Vô luận là năng lực hay công lao, Vân Xuyên huynh đệ ngồi chiếc ghế thứ chín này cũng là hoàn toàn xứng đáng.”
Thất đương gia cũng cười mỉm phụ họa.
Hắn là người của Đại đương gia, tự nhiên nhất trí trong hành động với Đại đương gia.