Đông Sơn phủ, phủ nha.
“Khốn kiếp!”
Tiếng gầm gừ phẫn nộ của đồng tri Tô Ngang quanh quẩn ở trong phủ.
“Chút việc này cũng làm không xong, cần các ngươi làm gì!”
Tô Ngang tức giận đập mạnh chén trà xuống đất, vỡ nát bắn tung tóe.
Hai viên quan cấp dưới nhìn cấp trên giận dữ, cũng quỳ rạp dưới đất run bần bật, đến thở mạnh cũng không dám.
“Cút ra ngoài!”
“Cút!”
“Vâng, vâng.”
Ở trong tiếng mắng của Tô Ngang, hai viên quan cấp dưới không dám ở lâu, cáo tội một tiếng, vội vàng rời khỏi sảnh quan.
“Tô đại nhân đây là làm sao vậy?”
Các quan viên trong phòng chung quanh nghe được Tô Ngang phẫn nộ mắng, cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận.
“Không biết nha.”
“Hai ngày qua nhắm chừng Tô đại nhân tâm tình không tốt.”
Có người mở miệng nói: “Ta cảm thấy chúng ta vẫn là ít đi động vào xui xẻo thì tốt hơn.”
“Nói cũng đúng.”
Tô Ngang những ngày qua động cái là nổi giận, không ít quan viên cấp thấp đều bị hắn mắng.
Nhưng ai cũng không biết, vị Tô Ngang đại nhân này vì sao tâm tình không tốt.
Bọn họ chỉ có thể tránh thật xa, tránh bị lan đến.
Tô Ngang từ sau khi hòn ngọc quý trên tay mình Tô Ngọc Ninh bị sơn tặc bắt, tâm tình của hắn liền luôn nóng nảy.
Giang Châu Lưu gia có người nhìn trúng con gái hắn Tô Ngọc Ninh.
Hắn cảm thấy nếu thông gia với Giang Châu Lưu gia, Tô gia bọn họ coi như là ôm được cái đùi lớn.
Không chỉ mình có khả năng thay thế tri phủ Đông Sơn phủ sắp điều nhiệm đi nơi khác.
Con cháu Tô gia cũng có thể phát triển nhanh chóng.
Nhưng ai biết con gái Tô Ngọc Ninh thế mà bị một đám sơn tặc cướp đi rồi.
Hắn bây giờ hận muốn chết một đám sơn tặc này.
Nếu không phải bọn họ chen ngang một cước, sự việc cũng không phức tạp như vậy.
Hôm nay Giang Châu Lưu gia đã mấy lần gửi thư thúc giục.
Nhưng hắn lại không dám nói ra chuyện con gái bị bắt cóc.
Một khi Lưu gia biết được con gái hắn Tô Ngọc Ninh bị sơn tặc bắt cóc, vậy chuyện đám cưới chắc chắn thất bại.
Đây không phải điều hắn mong muốn nhìn thấy.
“Thùng thùng thùng.”
Khi Tô Ngang ngồi ở ghế thái sư day huyệt Thái Dương mỏi mệt, lại có người gõ cửa.
“Ta không phải nói không cho ai quấy rầy bản quan sao!”
Tô Ngang mở mắt, trợn mắt nhìn về phía cửa.
“Tô, Tô đại nhân.”
Thủ vệ này kiên trì bẩm báo: “Ngài trong phủ phái người mà nói, cần ngài lập tức về trong phủ một chuyến.”
“Ta biết rồi!”
Tô Ngang lạnh lùng lên tiếng, thủ vệ kia sau khi ôm quyền, rời khỏi như chạy trốn.
Tô Ngang đứng lên, đi tới cửa.
“Chuẩn bị kiệu!”
“Vâng!”
Người hầu lập tức chạy bước nhỏ thông báo kiệu phu.
Tô Ngang khi đi đến cửa chính, kiệu đã vững vàng chờ ở cửa quan nha.
Hắn sau khi về nhà, quản gia cũng ngay lập tức đi lên đón.
“Lão gia.”
“Ừm.”
Tô Ngang sải bước đi về phía phòng khách: “Trong phủ xảy ra chuyện gì, sốt ruột gọi bản quan trở về.”
“Lão gia, tiểu thư có tin rồi.” Quản gia cao hứng nói.
“Cái gì?”
Tô Ngang lập tức dừng bước, bắt lấy tay quản gia kích động nói: “Ngươi nói Ninh Nhi có tin?”
“Nó ở nơi nào?”
“Còn sống không?”
“Là một đám sơn tặc nào bắt nó?”
Quản gia đối mặt Tô Ngang kích động, cũng trả lời: “Nàng ấy bị sơn tặc Cửu Phong sơn bắt đi.”
“Bây giờ Cửu Phong sơn bên kia đã truyền tin tới đây, muốn chúng ta lấy bạc chuộc người.”
Tô Ngang nghe nói con gái mình Tô Ngọc Ninh còn sống, trên mặt cũng có nụ cười.
“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!”
Tô Ngang sau đó nhìn chằm chằm quản gia nói: “Việc này còn có ai biết?”
“Lão gia, không có ai biết.”
“Ừm, việc này không nên lộ ra.”
“Người truyền tin của Cửu Phong sơn đâu?”
“Để thư lại xong đi luôn rồi.”
Quản gia nói, cũng lấy ra một phong thư đưa cho Tô Ngang.
Tô Ngang thuần thục mở bức thư ra.
Trừ thư tín, còn có ngọc bội Tô Ngọc Ninh đeo bên người.
Sau khi nhìn thấy ngọc bội, trái tim treo lên của Tô Ngang cũng mới hạ xuống.
Thư tín là Trương Vân Xuyên lấy danh nghĩa Cửu Phong sơn viết cho hắn.
Không có gì khác ngoài Tô Ngang hắn nếu muốn con gái, cầm mười hai vạn lượng bạc đi chuộc người.
Sau khi Tô Ngang xem xong thư, cả khuôn mặt đều trở nên âm trầm như nước.
“Bọn hắn sao không đi cướp!”
“Quả thực là buồn cười!”
Nhìn thấy sơn tặc Cửu Phong sơn sư tử há mồm, thế mà đòi mười hai vạn lượng bạc, điều này làm Tô Ngang cũng rất tức giận.
Mười hai vạn lượng bạc đó.
Hắn làm quan nhiều năm như vậy, cũng mới tích góp được chút của cải.
Bây giờ sơn tặc thế mà muốn cầm hết đi!
Không ai ức hiếp người ta như vậy!
Nhưng nghĩ đến Giang Châu Lưu gia đã mấy lần gửi thư thúc giục, hắn lại tựa như bóng da xì hơi, vẻ mặt có chút uể oải.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn bây giờ cũng chỉ có thể mau chóng thúc đẩy chuyện đám cưới.
Chỉ có như thế, hắn mới có khả năng ôm đùi Lưu gia, thay thế bổ sung vị trí tri phủ Đông Sơn phủ.
“Ngươi đi gọi mấy phòng thu chi hết đến đây!”
Tô Ngang sau khi cắn chặt răng, phân phó quản gia.
“Vâng.”
Mấy người phòng thu chi rất nhanh vội vàng đến.
“Bây giờ trên sổ sách của phủ đệ còn có bao nhiêu bạc?” Tô Ngang hỏi tiên sinh phòng thu chi.
“Bẩm lão gia, trên sổ sách còn có chín vạn ba ngàn năm trăm mười một lượng bạc, mặt khác còn có một ngàn lượng vàng.”
Tô Ngang nghe vậy, nhíu mày.
Sơn tặc Cửu Phong sơn đòi mười hai vạn lượng bạc, hắn còn thiếu không ít.
“Mang đồ cổ tranh chữ ở thư phòng ta cầm bán hết đi, gom đủ mười hai vạn lượng bạc.” Tô Ngang phân phó.