Trương Vân Xuyên thấp giọng nói: “Trong thôn này trừ hơn một trăm năm mươi thanh niên khỏe mạnh, còn bố trí không ít cạm bẫy, chúng ta nếu cứng rắn đánh vào, thương vong chỉ sợ sẽ không nhỏ.”
“Chúng ta lạ nước lạ cái đối với nơi này, một khi trong thời gian ngắn không cứng rắn tấn công đánh hạ được, kinh động người của quan phủ, vậy chúng ta đến lúc đó sẽ rất phiền toái.”
Mọi người nghe vậy, cũng đều nhíu mày.
Rất hiển nhiên, bọn họ muốn cầm về bạc thuộc về bọn họ, không dễ dàng.
“Ta có một ý tưởng.” Trương Vân Xuyên dừng một chút, nói: “Ta dẫn mấy huynh đệ thân thủ tốt trực tiếp mò vào, trực tiếp bắt Lưu Hắc Tử kia!”
“Chỉ cần Lưu Hắc Tử ở trong tay chúng ta, vậy những người kia trong thôn cũng không dám vọng động.”
“Chúng ta có thể lấy điều này uy hiếp người trong thôn, trả lại bạc cho chúng ta.”
Kế hoạch của Trương Vân Xuyên rất đơn giản, đó chính là bắt giặc bắt kẻ cầm đầu trước.
Hắn đã từ hai tù binh bắt được kia tìm hiểu một phen tình huống trong thôn.
Lưu Hắc Tử này ở trong thôn uy vọng rất cao, mỗi một lần dẫn đội ra ngoài đều là hắn dẫn đầu.
Hắn cảm thấy bắt Lưu Hắc Tử, ép bọn họ trả lại bạc là tràn đầy tính khả thi.
“Làm như vậy mà nói có phải có chút quá mạo hiểm hay không.”
Lâm Hiền lo lắng nói: “Nhỡ đâu bắt Lưu Hắc Tử vô dụng thì làm sao bây giờ?”
“Vậy đến lúc đó người vào thôn chính là bánh bao thịt ném chó, có đi không có về.”
Đại Hùng cũng gật đầu, cảm thấy kế hoạch này phiêu lưu quá lớn.
“Bây giờ cũng không có biện pháp tốt khác, chỉ có thể mạo hiểm một phen!” Trương Vân Xuyên nói với Lâm Hiền: “Ta tự mình dẫn đội đi vào bắt Lưu Hắc Tử, ngươi dẫn người ở bên ngoài tiếp ứng.”
“Đại ca, ngươi là trục xương sống của chúng ta, sao có thể để ngươi lấy thân mạo hiểm.”
Lâm Hiền nghiêm mặt nói: “Ngươi ở lại bên ngoài tiếp ứng, ta dẫn mấy huynh đệ đi vào.”
“Vẫn là ta đi đi!”
“Người của Lưu Hắc Tử kia bắn lão tử một mũi tên, lão tử nuốt không trôi cục tức này!”
“Thế nào cũng phải tự mình báo thù mới được!”
Lương Đại Hổ cũng chủ động xung phong.
“Ngươi cũng bị thương rồi, vẫn là thành thật ở bên ngoài đợi đi.” Đại Hùng bĩu môi.
“Các ngươi đều đừng tranh với ta, để ta đi!”
“Bị thương thì làm sao?” Lương Đại Hổ nhìn Đại Hùng, không phục nói: “Không coi trọng ta hả?”
“Ta nói cho ngươi, ta cho dù bị thương, vẫn có thể bắt được Lưu Hắc Tử, ngươi tin không?”
“Được rồi!”
“Các ngươi đều đừng tranh nữa!”
Trương Vân Xuyên xua tay cắt ngang bọn họ tranh luận.
“Ta là đại ca, tất cả nghe ta!”
Trương Vân Xuyên sắc mặt nghiêm túc nói: “Đại Hùng theo ta đi vào!”
“Lão Lâm cùng Đại Hổ các ngươi dẫn người tiếp ứng ở bên ngoài.”
Trương Vân Xuyên nhất ngôn cửu đỉnh, bọn Lâm Hiền cũng chỉ đành nghe theo sắp xếp.
“Đại ca, các ngươi cẩn thận chút.”
“Nếu tình huống không đúng, nhanh chóng rời khỏi.”
Lâm Hiền có chút không yên tâm với bọn Trương Vân Xuyên.
“Yên tâm đi, trong lòng ta tự có tính toán.”
Trương Vân Xuyên quay đầu điểm tên mấy huynh đệ, muốn bọn họ theo mình vào thôn.
“Đi!”
Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, bọn Trương Vân Xuyên áp giải một tù binh bị trói chặt, khom lưng mò về phía thôn.
Ở dưới màn đêm yểm hộ, bọn họ rất nhanh đã mò đến ngoài thôn.
Trương Vân Xuyên từ phía sau tường vây thò đầu ra, hướng về bên trong nhìn quét vài lần.
Chỉ thấy một ít sân nhà trong thôn lộ ra ánh sáng, không có một bóng người, thủ bị rất lơi lỏng.
Đây là hang ổ của bọn Lưu Hắc Tử, chung quanh cũng đều là địa bàn bọn họ quen thuộc.
Phạm vi hơn mười dặm căn bản không có thế lực nào có thể uy hiếp đến bọn họ tồn tại.
Cho nên bọn Lưu Hắc Tử tự nhận là đây là nơi an toàn nhất, chỉ đặt ở cửa thôn hai trạm gác cảnh giới.
Một lần này Lưu Hắc Tử căn bản không ngờ, bọn Trương Vân Xuyên vẫn luôn ở phía sau lặng yên không một tiếng động theo bọn họ hai ngày, theo tới hang ổ của bọn họ.
Trương Vân Xuyên dùng đao chọc chọc tù binh bị trói chặt hai tay, miệng nhét giẻ kia.
“Đừng giở trò nữa!” Trương Vân Xuyên cảnh cáo: “Bằng không, ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này!”
Tù binh cũng gật gật đầu, tỏ vẻ thuận theo nghe lời.
“Dẫn đường!”
Trương Vân Xuyên xách tù binh đứng lên, đẩy lên phía trước.
Bọn họ dán chân tường mò về phía trong thôn.
Nếu không phải bọn Trương Vân Xuyên một đường bám theo, căn bản khó mà tin nổi đây là một sào huyệt giặc cỏ.
Thôn đều là những căn nhà nông dân xây liền nhau.
Tiếng nói chuyện trong sân trong phòng, tiếng trẻ con khóc lúc xa lúc gần truyền vào trong tai bọn Trương Vân Xuyên, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Tù binh bị trói gô dừng bước ở trước một căn nhà gạch ngói, bĩu môi đối với bên trong, ý bảo nơi này chính là chỗ Lưu Hắc Tử ở lại.
Trương Vân Xuyên mượn dùng ánh đèn sân nhà lộ ra, nhìn vào trong sân vài lần.
Chỉ thấy mấy hán tử đang ngồi vây quanh ở trước bàn đá trong sân uống rượu dùng bữa, thần thái thoải mái.
“Vào!”
Trương Vân Xuyên hạ lệnh, đồng thời một cước đá văng cửa sân đang đóng, đi trước làm gương xông vào.
Lưu Hắc Tử cùng mấy huynh đệ thân tín đang ở trong sân uống rượu.
Nghe được cửa sân vang lên ‘Ầm’ một tiếng, vài người liền xông vào.
Lưu Hắc Tử cũng ngẩn ra.
Sau khi thấy bọn Trương Vân Xuyên là khuôn mặt xa lạ, cũng biến sắc.
“Có người xông vào thôn rồi!”
Lưu Hắc Tử ném mạnh bầu rượu trong tay về phía Trương Vân Xuyên đang lao về phía mình, bỗng đứng dậy, xoay người chạy vào trong phòng.