Mấy tên thân tín khác cũng vội vàng đi đưa tay lấy đao bọn họ đặt ở một bên.
Trương Vân Xuyên tránh thoát bầu rượu ném về phía hắn, bầu rượu rơi trên mặt đất, vỡ vụn.
“Ầm!”
“A!”
Hắn nhảy lên tung một cước vào trên lưng một tên thân tín của Lưu Hắc Tử.
Tên thân tín kia kêu rên một tiếng, thân thể thành hình cánh cung ngã xuống. Đại Hùng tựa như một con bò tót, một tên thân tín của Lưu Hắc Tử vừa chộp trường đao vào trong tay, sau đó toàn bộ thân thể liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Cấm nhúc nhích!”
“Ai nhúc nhích giết kẻ đó!”
Huynh đệ khác phản ứng cũng không chậm, bọn họ theo sát sau đó xông vào trong sân.
Trường mâu trong tay bọn họ trực tiếp gác lên trên ngực thân tín của Lưu Hắc Tử đang ý đồ phản kháng, lớn tiếng quát chói tai.
Trương Vân Xuyên sau khi đạp ngã một người, liền cất bước đuổi theo về phía Lưu Hắc Tử chạy vào trong phòng.
Lưu Hắc Tử giờ phút này cũng lộ vẻ mặt bối rối.
Đây chính là địa bàn của hắn.
Bây giờ có người thần không biết quỷ không hay mò đến trong nhà của hắn, điều này làm hắn chấn động không thôi.
Hắn không biết người đột kích là ai, cũng không biết có bao nhiêu người.
Đối mặt đám người Trương Vân Xuyên đột nhiên xông vào trong sân, phản ứng đầu tiên của hắn không phải phản kháng, mà là chạy.
Nhưng hắn vừa chạy vào trong phòng, Trương Vân Xuyên theo sát sau đã chui vào trong phòng.
Ánh mắt liếc thấy chỉ có một mình Trương Vân Xuyên đuổi theo vào trong phòng.
Lưu Hắc Tử cũng lộ vẻ mặt dữ tợn, nhấc lên một băng ghế, trực tiếp vung về phía sau.
“Rầm!”
Thân hình Trương Vân Xuyên lui nhanh, băng ghế đập lên khung cửa, băng ghế gãy ngay tại chỗ.
Một đòn không trúng, Lưu Hắc Tử bất chấp đi lấy trường đao treo ở trên tường, chỉ có thể xoay người lao về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ của hắn có một thông đạo chạy trốn.
“Đứng lại!”
Trương Vân Xuyên cũng theo sát tới, đuổi theo vào trong phòng ngủ, không cho Lưu Hắc Tử chút thời gian phản ứng nào.
Đối mặt Trương Vân Xuyên vung trường đao trong tay, Lưu Hắc Tử chỉ có thể mượn dùng bàn trong phòng xê dịch trốn tránh, chật vật đến cực điểm.
Chỉ một lát sau, Lưu Hắc Tử đã bị ép đến góc tường.
Mấy người bọn Đại Hùng cũng lao vào trong phòng.
“Chạy đi!”
“Tiếp tục chạy!”
Đại Hùng dùng mũi trường đao sắc bén chọc lên ngực Lưu Hắc Tử, vẻ mặt đầy đắc ý.
Lưu Hắc Tử trừng mắt nhìn bọn Trương Vân Xuyên, lại không dám có một cử động nhỏ nào, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.
Hắn bắt ưng cả đời, thế mà bị ưng mổ mắt!
“Dám hỏi các ngươi là người nào?”
Lưu Hắc Tử nhìn bọn Trương Vân Xuyên khuôn mặt xa lạ, hắn cố gắng trấn định nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Lưu Hắc Tử ta chưa từng đắc tội các ngươi nhỉ?”
Đại Hùng đối mặt Lưu Hắc Tử đã bị hai huynh đệ khống chế, nâng tay chính là hai cái tát vang dội.
“Lưu Hắc Tử, ngươi bệnh hay quên nặng quá nha?”
Đại Hùng mắng: “Ngươi đồ chó chết cướp bạc của Cửu Phong sơn ta, còn đánh bị thương huynh đệ của ta, bây giờ ở nơi này đóng giả kẻ ngốc hả!”
Lưu Hắc Tử nghe vậy, trong lòng cũng cả kinh.
Hắn vạn lần không ngờ, những kẻ đột nhiên giết vào này lại là sơn tặc Cửu Phong sơn.
“Nói, bạc giấu ở đâu!” Đại Hùng lớn tiếng hỏi.
Lưu Hắc Tử nghiến răng, trong lòng tức giận.
Hắn hai ngày qua cố ý đi đường vòng không ít, còn phái huynh đệ xử lý dấu vết lưu lại.
Nhưng ai biết bọn Trương Vân Xuyên vẫn theo dấu vết để lại tìm tới cửa.
Hắn cảm thấy mình sơ ý rồi.
Bây giờ lật thuyền trong mương, điều này làm hắn cũng ảo não không thôi.
…
“Keng keng keng keng!”
Tiếng chiêng đồng báo động trong thôn trang gõ vang rung trời.
“Có sơn tặc xông vào thôn!”
“Cầm binh khí giết sơn tặc nha!”
“Keng keng keng keng!”
Bọn Trương Vân Xuyên tuy động tác nhanh chóng, nhưng mới vừa rồi giao đấu một phen, vẫn kinh động người trong thôn.
Đại đa số người trong thôn đã ngủ.
Nghe nói sơn tặc vào trong thôn, các hộ gia đình đều sáng đèn.
“Con mẹ nó, sơn tặc nơi nào đến, chán sống rồi sao!”
“Đánh chết cmn!”
“...”
Có thôn dân xốc lên ván giường, lấy ra trường đao được giấu, lập tức chạy ra khỏi sân.
Thôn dân khác cũng đều từ trong đống củi, phía sau vại nước, trên xà nhà lấy xuống binh khí được giấu kỹ, nhanh chóng hội tụ.
Trong lúc nhất thời, trong thôn tiếng tức giận mắng, tiếng chó sủa vang lên nối thành một mảng.
Tựa như nước rơi vào trong chảo dầu nóng bỏng, nhất thời sôi trào lên.
“Đại ca, người trong thôn bị kinh động rồi!”
Lý Dương cảnh giới ở ngoài sân nhìn thấy nam nữ già trẻ cầm binh khí khí thế hùng hổ lao tới bên này, cũng vội vàng chạy vào trong sân hô to.
“Đi!”
“Đi ra ngoài trước!”
Mục đích của bọn Trương Vân Xuyên là bắt cóc Lưu Hắc Tử tên đầu lĩnh này, sau đó ép trong thôn trả lại bạc cho bọn họ, cũng không muốn mình kẹt ở trong thôn.
Bọn Đại Hùng đẩy Lưu Hắc Tử bị trói bước nhanh ra ngoài.
“Hừ, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn từ trong thôn chạy ra?”
Lưu Hắc Tử cứng cổ hừ lạnh, nói: “Biết điều thì mau mau thả ta!”
“Bằng không, cho các ngươi có mạng vào, không có mạng đi ra ngoài!”
Đại Hùng sau khi nghe được lời này, lập tức không vui vẻ.
Chuôi đao trong tay hắn trực tiếp đập lên trên mặt Lưu Hắc Tử.
“Cho ngươi mặt mũi mà không cần!”
Đại Hùng nắm chuôi đao hung hăng đập Lưu Hắc Tử vài cái, đánh Lưu Hắc Tử mặt đầy máu.