Chương 91: [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Bao vây tiễu trừ

Phiên bản dịch 5214 chữ

“Đại Hùng huynh đệ, ngươi xuống tay thật đúng là rất ác nha.”

Lưu Hắc Tử cũng giơ lên bát rượu cười mắng: “Mặt lão tử cũng bị phá tướng rồi, may mắn lão tử đã lấy vợ, bằng không, lão tử không để yên cho ngươi.”

“Ha ha ha ha.”

Người chung quanh cũng phát ra một đợt tiếng cười vang.

“Đến, cạn!”

“Cạn!”

Lưu Hắc Tử giơ bát rượu cụng với Đại Hùng một cái, hai người uống một hơi cạn sạch.

“Ngày đó ai lấy tên bắn lão tử?”

Lương Đại Hổ một cánh tay còn treo trên cổ, mặt đỏ bừng đứng dậy nhìn chung quanh hỏi.

“Ta bắn tên.” Một thợ săn sắc mặt nghiêm túc đứng lên.

Lương Đại Hổ lảo đảo đi qua, khoác tay lên trên vai đối phương.

“Tên của ngươi bắn rất chuẩn nha?”

Thợ săn nhìn chằm chằm Lương Đại Hổ, chưa đáp lời.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Lương Đại Hổ có chút say, buông chén rượu, muốn đứng dậy đi ngăn cản hắn gây chuyện.

Lương Đại Hổ khoác vai thợ săn kia, nói: “Sau này dạy ta nha.”

“Được!”

Thợ săn kia còn tưởng rằng Lương Đại Hổ gây sự.

Thấy đối phương muốn bái sư, sắc mặt cũng giãn ra.

“Sảng khoái!”

Lương Đại Hổ liền nói ngay: “Đến, chúng ta uống một cái.”

Thợ săn kia cũng không từ chối, bưng bát rượu cụng với Lương Đại Hổ một cái.

Huynh đệ Cửu Phong sơn cùng bọn Lưu Hắc Tử bữa rượu này uống đến trời sáng mới chấm dứt.

Hai bên lúc trước gặp mặt lấy đao chém, coi như là hoàn toàn bắt tay giảng hòa.

Bọn Trương Vân Xuyên ngày hôm sau muốn quay về trong trại, nhưng bị bọn Lưu Hắc Tử nhiệt tình hiếu khách giữ lại.

Trương Vân Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể khách theo chủ, ở lại trong thôn thêm mấy ngày.

Thẳng đến ngày thứ năm, bọn Trương Vân Xuyên lúc này mới thu thập đồ đạc, chuẩn bị về trại.

“Trong thôn chúng ta cũng không giàu có, không có gì để tặng cả.”

“Chỉ có những thứ đồ chơi không đáng tiền này, các ngươi đừng chê.”

Lúc chia tay, Lưu Hắc Tử cũng bảo người đưa tới một con heo, hơn hai mươi túi lương thực cho bọn Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên lúc vừa mới bắt đầu vẫn ôm sự cảnh giác đối với Lưu Hắc Tử.

Tuy hắn là biểu ca của huynh đệ Điền Trung Kiệt dưới trướng mình.

Nhưng thời buổi này lòng người cách cái bụng, ai biết Lưu Hắc Tử rốt cuộc là cái gì?

Mấy ngày qua ở chung, hắn coi như có một hiểu biết bước đầu đối với Lưu Hắc Tử.

Lưu Hắc Tử xem như một người tương đối ngay thẳng hào sảng, tỏ ra hợp khẩu vị của hắn.

“Vậy thật ngại quá.”

Trương Vân Xuyên thấy đối phương lấy ra thịt cùng lương thực tiễn, cũng cảm thấy Lưu Hắc Tử người này không tệ.

“Chỉ là lễ mọn bất thành kính ý.” Lưu Hắc Tử cười nói: “A Kiệt đi theo Cửu gia ngài, về sau có chỗ nào làm không đúng, còn xin Cửu gia thông cảm nhiều hơn.”

Lưu Hắc Tử vốn là muốn để biểu đệ mình Điền Trung Kiệt cũng ở lại trong thôn.

Nhưng Điền Trung Kiệt lại từ chối ý tốt của biểu ca, muốn tiếp tục đi theo Trương Vân Xuyên.

Lưu Hắc Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy hắn.

“Đại Hổ, lưu lại một vạn lượng bạc cho bọn Lưu huynh đệ.”

Đến mà không đáp lại là phi lễ.

Đối mặt bọn Lưu Hắc Tử nhiệt tình hiếu khách, Trương Vân Xuyên cũng lập tức phân phó lấy ra một vạn lượng bạc.

“Cửu gia, thế này không được đâu!”

Lưu Hắc Tử cũng không ngờ bọn Trương Vân Xuyên thế mà muốn để lại một vạn lượng bạc, hắn cũng vội xua tay.

“Lưu huynh đệ.” Trương Vân Xuyên cười nói: “Chúng ta thế này coi như là không đánh không quen biết.”

“Ngươi chiêu đãi chúng ta rượu thịt ngon, trong lòng ta ghi nhớ.”

“Bạc này ngươi cũng đừng chê ít, xem như Trương Vân Xuyên ta kết giao ngươi bằng hữu này.”

Lưu Hắc Tử cũng không ngờ Trương Vân Xuyên ra tay hào phóng như vậy.

“Được Cửu gia để mắt rồi.”

Lưu Hắc Tử nói: “Về sau có chỗ cần dùng, để A Kiệt đi một chuyến báo một tiếng, chúng ta nhất định không chối từ.”

“Chỉ là một vạn lượng bạc này quá quý trọng rồi, còn xin Cửu gia mang hết về trong trại đi.”

Trương Vân Xuyên nghiêm mặt nói: “Lưu huynh đệ, ngươi nếu coi trọng ta, vậy nhận lấy.”

“Các ngươi cần nuôi sống nhiều người như vậy, cũng không dễ dàng.”

“Chúng ta thế này coi như là quen biết rồi, về sau đi lại nhiều hơn một chút.”

“Gặp cái gì khó xử, giúp đỡ lẫn nhau một chút.”

“Cái này không thành vấn đề!”

Thêm người bạn thêm con đường.

Lưu Hắc Tử này phẩm tính không tệ, cho nên Trương Vân Xuyên cảm thấy vẫn có thể kết bạn.

Ở dưới Trương Vân Xuyên kiên trì mãi, bọn Lưu Hắc Tử cũng nhận một vạn lượng bạc.

Có một vạn lượng bạc này, bọn họ thôn này mấy trăm người, có thể một hai năm không cần ra ngoài mạo hiểm làm việc nữa.

Lưu Hắc Tử cũng cảm động không thôi.

Hắn tự mình cưỡi một con ngựa, tiễn đoàn người Trương Vân Xuyên ra mười dặm, lúc này mới quay về.

Bọn Trương Vân Xuyên tuy đã trải qua một ít khúc chiết.

Nhưng tốt xấu gì cũng kiếm được không ít bạc, còn kết bạn Lưu Hắc Tử bằng hữu này, hắn cảm thấy chuyến này cũng không thiệt thòi.

Bọn họ ở lúc quay về, cũng lưu ý thêm một chút.

Thời buổi này khắp nơi đều là binh mã loạn lạc, sơn phỉ giặc cỏ quá nhiều.

Một lần này Lưu Hắc Tử thiếu chút nữa mang bạc của bọn họ đen ăn đen, cũng làm bọn họ đòn đau nhớ đời.

Vì thế, Trương Vân Xuyên cố ý phái Lý Dương và Điền Trung Kiệt dẫn theo mấy huynh đệ đi ở phía trước đội ngũ dò đường đi tiền trạm, để tránh bị người ta chơi.

Cũng may dọc đường tuy gặp vài đám đạo tặc quy mô nhỏ, nhưng nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên giơ cờ hiệu Cửu Phong sơn, bọn hắn cũng không dám tới gần.

Bạn đang đọc [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc của Bạch Sắc Cô Đảo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    10

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!