Chương 92: [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Phủi sạch quan hệ (1)

Phiên bản dịch 5252 chữ

Bọn Trương Vân Xuyên mang theo bạc trắng kiếm được, ngày đi đêm nghỉ, ước chừng đi vài ngày, lúc này mới về tới địa giới Cửu Phong sơn của bọn họ.

Về tới trên địa giới Cửu Phong sơn bọn họ, cũng khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng của các huynh đệ thả lỏng không ít.

Bọn họ một lần này thu hoạch rất phong phú, có thể nói tâm tình tương đối không tệ.

Bọn họ đã tưởng tượng được, huynh đệ trong trại biết được bọn họ kiếm nhiều lượng bạc như vậy, phải chấn động cỡ nào.

Đến lúc đó Lang tự doanh bọn họ nhất định đoạt hết sự nổi bật, làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Khi bọn họ vừa nói vừa cười đi qua dãy núi, Lý Dương, Điền Trung Kiệt hai người dò đường phía trước cũng dẫn theo huynh đệ vội vàng chạy về.

“Cửu gia!”

Bọn Điền Trung Kiệt chạy tới trước mặt Trương Vân Xuyên, ôm quyền nói: “Trong trại xảy ra chuyện rồi!”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời im lặng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trương Vân Xuyên trầm giọng hỏi.

Điền Trung Kiệt đáp: “Chân núi tất cả đều là quan binh!”

“Các nơi đầu đường đều trải rộng trạm gác của quan binh, trại đã bị bao vây!”

Lời của Điền Trung Kiệt cũng làm mọi người kinh hãi.

“Quan binh ở đâu tới?”

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Người trong trại thế nào rồi?”

“...”

Bọn họ cũng đều cuống lên, vây quanh mấy người bọn Điền Trung Kiệt, mồm năm miệng mười hỏi.

Gia quyến của bọn họ đều ở trong trại đó.

Chân Cửu Phong sơn, quan binh tập hợp thành đội, sát khí ngút trời.

Trong sơn trại, đám sơn tặc cũng cầm binh khí trấn giữ ở trên tường trại các nơi, như đối mặt đại địch.

Đại đội quan binh đột nhiên bao vây sơn trại, điều này làm tất cả mọi người trong trại đều trở nên khẩn trương.

Trong Tụ Nghĩa sảnh, mấy vị đương gia tập hợp, vẻ mặt ngưng trọng.

“Bây gờ quan binh vây trại, các ngươi cũng đều nói xem, chúng ta bây giờ nên ứng đối như thế nào.”

Trấn Sơn Hổ sau khi nhìn mọi người một lần, đánh vỡ sự trầm mặc trong Tụ Nghĩa sảnh.

“Hổ gia, theo ta thấy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

Thất đương gia mở miệng nói: “Trại chúng ta địa thế hiểm yếu, chỉ cần chúng ta cố thủ trại không ra, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta!”

“Đúng, ta không tin cẩu quan binh có thể công lên!”

Bát đương gia phụ họa nói: “Bọn hắn nếu thật sự dám công, đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một đôi!”

“Nói thật nhẹ nhàng.”

Tứ đương gia liếc nhìn lão Thất cùng lão Bát một cái.

“Kẻ đến dưới núi chính là Ninh Dương phủ Tuần Bộ doanh, ước chừng sáu bảy trăm người, vũ khí sắc bén.”

“Nếu là bọn hắn cường công, chúng ta chưa chắc chống đỡ được.”

“Tứ ca, ngươi đừng tăng chí khí người khác, diệt uy phong bản thân chúng ta.”

Bát đương gia nhìn Tứ đương gia một cái, cảm thấy hắn là bị quan binh hù dọa rồi.

“Trường Phong tiêu cục của Đông Sơn phủ thế nào?”

“Danh tiếng rất lớn!”

“Hảo hán ngã ở trong tay bọn họ không có một ngàn cũng có tám trăm đi.”

Bát đương gia hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhưng bọn hắn gặp huynh đệ Cửu Phong sơn chúng ta, còn không phải vẫn bị giết tè ra quần?”

“Theo ta thấy, quan binh đến bên ngoài trại cũng xấp xỉ không khác biệt lắm.”

“Đừng thấy bọn họ ai cũng diễu võ dương oai, nhưng nếu là thật sự đánh, nhắm chừng bị dọa tè ra quần!”

La nhị gia nhìn lão Bát thong thả nói, mỉm cười.

“Sự vũ dũng của Bát đệ ở trong trại cũng là số một số hai, ta trước nay rất bội phục.”

“Không bằng Bát đệ ngươi dẫn thủ hạ xuống núi giết lui quan binh, như thế nào?”

“Để chúng ta cũng chiêm ngưỡng uy phong của Bát đệ.”

Bát đương gia nghe vậy, vẻ mặt lập tức đọng lại.

Hắn tuy mang quan binh ngoài trại hạ thấp không đáng một đồng, nhưng chỉ là nói mà thôi.

Ai con mẹ nó muốn thật sự xuống núi đi chém giết với quan binh chứ.

Hắn lại không ngốc.

“Quan binh tuy không chịu nổi, nhưng dù sao người đông thế mạnh.” Trấn Sơn Hổ giải vây thay Bát đương gia, nói: “Ta thấy là chiến hay thủ, vẫn phải bàn bạc kỹ càng thì tốt hơn.”

“Hổ gia nói rất đúng, ta nghe Hổ gia hết.”

Bát đương gia cũng mượn dốc xuống lừa, xoay người ngồi xuống không dám đoạt sự nổi bật nữa.

Khi các đương gia ở trong Tụ Nghĩa sảnh khẩn cấp thương lượng đối sách.

Một sơn tặc từ bên ngoài vội vã đi vào, trong tay còn đang cầm một phong thư.

“Hổ gia!”

“Nhị gia!”

“Các vị đương gia!”

Sơn tặc chắp tay với mọi người.

“Quan binh dưới núi đưa qua một phong thư.”

Trấn Sơn Hổ nghiêng người về phía trước nói: “Trình lên!”

“Vâng!”

Sơn tặc cất bước tiến lên, đưa thư tín cho Trấn Sơn Hổ.

Trấn Sơn Hổ bóc thư ra, đọc nhanh như gió.

“Hổ gia, nói như thế nào?”

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Trấn Sơn Hổ.

“Quan binh dưới núi là hướng về phía Tô gia tiểu thư Tô Ngọc Ninh mà đến.”

“Bọn họ muốn chúng ta trong kỳ hạn giao ra Tô Ngọc Ninh, bằng không, bọn họ liền tấn công sơn trại chúng ta.”

Trấn Sơn Hổ nói chuyện, đồng thời thuận tay đưa thư cho La nhị gia bên trái.

“Tô Ngọc Ninh không phải đã trả lại cho bọn họ rồi sao?”

Mọi người cũng đều có chút ngẩn ra, không rõ trong đó đã xảy ra chuyện gì.

Việc này là Cửu đương gia Trương Vân Xuyên phụ trách.

Hắn vài ngày trước đã dẫn theo Tô Ngọc Ninh xuống núi, đi Tô gia bắt chẹt tiền chuộc.

“Trên thư nói sơn trại chúng ta lật lọng, cầm tiền chuộc không thả người.” La nhị gia nói.

“Lão Cửu đang làm cái gì!”

“Lão Cửu bây giờ còn chưa về núi, hẳn sẽ không là sau khi cầm tiền chuộc chạy rồi chứ?” Tứ đương gia đoán.

Bạn đang đọc [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc của Bạch Sắc Cô Đảo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    19

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!