Tần Nguyên Hạo cả giận quát.
- Ngài có nói qua tình huống đặc thù cần đối đãi đặc thù, nhưng ngài còn nói qua cái gì là tình huống đặc thù thì cần chúng ta tự thảo luận, cuối cùng lại để ngài tự mình quyết định.
- Vậy các ngươi thảo luận ra sao?
- Nhóm chúng ta hai ngày trước đã thảo luận, nhất trí đồng ý lúc này là tình huống đặc thù, cần ngài quyết đoán.
- Vậy ta làm sao không thấy các ngươi để cho ta quyết đoán.
- Ngài nói qua chuyện quan trọng nhất định phải báo cáo ở trước mặt ngài, mấy người chúng ta tìm không thấy người tung tin đồn nhảm, không thể đi gặp ngài.
Tần Nguyên Hạo: - ...
Hôm nay có phải đi vào cái vòng quay vô tận ở chỗ này hết ngày hay không?
Tần Nguyên Hạo hít sâu hai cái, lặp đi lặp lại khuyên bảo mình không thể gết người, không thể giết người, mặc dù đám tiểu đệ này không thể thông minh lên, nhưng rất trung tâm đối với mình, đều nghiêm ngặt chấp hành những mệnh lệnh của mình cũng, tuyệt đối không có nửa phần sai lầm.
Giết tiểu đệ sẽ để cho người trái tim phía dưới băng giá.
Mà vốn không có nhiều thủ hạ tin được, lại giết thì sẽ không còn ai.
- Vậy người tìm thế nào rồi? Tìm không thấy người, manh mối dù sao cũng nên có chứ?
Tần Nguyên Hạo nhìn chằm chằm tiểu đệ, nếu hắn dám nói đầu mối gì cũng không có tìm được, hôm nay hắn cũng đừng nghĩ còn sống.
Thật coi lão tử không dám giết người.
Tiểu đệ nhỏ giọng thầm thì một câu không có, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của lão đại mình, vội vàng nói bổ sung:
- Đại ca ngài cũng biết rõ người ngài muốn tìm đặc sắc ra sao, phàm là lộ mặt đi ở trên đường sẽ làm người khác chú ý, bốn ngày đi qua, các huynh đệ chạy khắp nơi đến nổi run chân đều không tìm được.
- Không nói những cái khác, chỉ là điều kiện rộng tám thước dài tám thước này, chúng ta nghe ngóng khắp nơi cũng chỉ tìm tới một người có điều kiện phù hợp, bất quá trên mặt không có mụn sẹo, cũng không ăn tiểu hài, tướng mạo rất khả quan.
- Là ai?
Tần Nguyên Hạo không quản tướng mạo có phải giống hay không, trước hết giết người có ngoại hình giống với mô tả, giết gà dọa khỉ, miễn cho bị người âm thầm coi thường của mình.
- Là linh vật trước cửa tiệm bán đậu hũ ngoài đường cái.
- Ta mẹ nó làm thịt ngươi trước!
…
Lý niệm kinh doanh của thương hội Lạc Địa Kim Tiền tương đối tiên tiến, vì mở rộng nổi tiếng, sáng tạo ra khái niệm ‘linh vật nhãn hiệu’, mời đại gia về họa đạo - Huyền Đạo Tử thiết kế, làm ra ba bản thảo, cuối cùng xác định sơ thảo chính là linh vật.
Sơ thảo là một đầu lợn béo nhỏ cầm trong tay tiền, bộ dáng rất khả quan.
Sau khi thương hội Lạc Địa Kim Tiền có nhãn hiệu linh vật, quả thật làm lớn nổi tiếng, hiệu quả nổi bật, rất nhiều thương gia biết được nhao nhao bắt chước, có linh vật chỉ thuộc về mình.
Cửa hàng đậu hũ trên đường cái ở quận Diên Giang chính là một trong số đó.
Tần Nguyên Hạo không có thật giết tiểu đệ kia, tỉnh táo ngẫm lại, tiểu đệ làm việc vững chắc, chưa từng có chỗ sơ suất, tìm không thấy người, chính là thật tìm không thấy.
Cũng không thể thật sự tin là linh vật của tiệm đậu hũ chạy đến tung tin đồn nhảm sinh sự chứ.
- Trường Tương Như này dễ thấy còn tìm không thấy, xem ra là đồng môn trong Ma giáo muốn vu oan hãm hại ta!
Tần Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng, đâu còn đoán không được là có người cố ý hành động, chính là không biết ai gây nên.
Chuyện này ở bên trong Ma giáo cũng không hiếm thấy, chính Tần Nguyên Hạo đều làm qua chuyện hại đồng môn.
Đi qua lâu như vậy, đầu mối gì cũng bị mất, Tần Nguyên Hạo chỉ có thể chịu thua thiệt ngầm này, ngày sau chậm rãi tính toán nên tìm ai tính sổ.
- Đã tìm không thấy, vậy cũng không cần đi tìm.
Tần Nguyên Hạo móc ra một xấp giấy cùng mấy khối bạc từ trong ngực, ném cho tiểu đệ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân không có giết người, chuyện Đà chủ an bài cũng nên có người đi làm, giết người bây giờ thì đi đâu tìm người làm việc?
- Sáng sớm ngày mai, ngươi triệu tập các huynh đệ, đi tám cái quận xung quanh, âm thầm tản những này trang giấy đến Hắc thị, những bạc này là tiền lương tháng này và phí đi xa của các ngươi, nghe rõ ràng chưa?
- Nghe, nghe rõ ràng.
Tiểu đệ bị tiếng rống to của Tần Nguyên Hạo làm cho giật mình kêu lên.
- Lớn tiếng một chút.
- Nghe rõ ràng!
Tiểu đệ đứng thẳng tắp sống lưng lại hô to một câu, kêu đến cổ đều đỏ lên.
Đại nương sát vách không khỏi tức giận quát, bà ở cách vách tường đều nghe nhất thanh nhị sở:
- Đã biết mấy giờ rồi chưa, hô cái gì mà hô.
Tiếng quá của đại nương sát vách con to hơn cả tiếng của tiểu đệ.
Khóe mắt Tần Nguyên Hạo hiện lên một tia sát cơ.
- Đại ca, đối phương là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tới đây ẩn cư.
Tiểu đệ vội vàng nói, rất nhiều tu sĩ ưa thích trò chơi nhân gian, nói không chừng đại hán bán xâu nướng đầu đường đều là tu sĩ.
Tần Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, rời khỏi nơi này.
Tiểu đệ ngáp một cái, trong lòng tự nhủ lão đại đã đi, ngã đầu liền ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.
Tiểu đệ thường xuyên nhận một vài nhiệm vụ rất khó hiểu do Tần Nguyên Hạo an bài, vì giữ bí mật, Tần Nguyên Hạo cái gì cũng không có nói cho bọn hắn, chỉ để bọn hắn làm theo.
Lúc này cũng như thế.
Đợi tiểu đệ ngủ say, Lục Dương chui ra ngoài từ trong đất, cầm đi ba tấm giấy, đuổi theo Tần Nguyên Hạo.
Tần Nguyên Hạo đi ra chính là vì tìm tiểu đệ, bàn giao chuyện xong liền trở về.
Lúc Tần Nguyên Hạo đi ngang qua quán đồ nướng ‘Một lần nữa’ ngừng chân một lát.
- Ta mới bế quan bốn ngày lại xuất hiện một nhà quán đồ nướng mới mở? Còn đông khách như thế?
Tần Nguyên Hạo bắt đầu sinh ra ý nghĩ ăn một bữa, nhiều người không tính là gì, cùng lắm thì chen ngang, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến địa phương nhỏ này của ngươi ăn cơm, không cho ngươi quỳ nghênh đón đã không tệ, còn muốn xếp hàng?.
Cuối cùng Tần Nguyên Hạo bỏ đi ý nghĩ này, đồ nướng cái thứ này thì cần phải nhiều người ăn mới có bầu không khí, một người ăn chung quy thiếu chút niềm vui thú.