Ma hổ sợ hãi, liên tục nói không có người phái hắn tới.
Lực lượng trên tay Tần Nguyên Hạo lại thêm một phần, bóp đến linh hồn ma hổ ảm đạm, ma hổ mới nói lời thật.
- Mấy ngày trước đây có mấy tu sĩ không có mắt tiến vào Tùng Sơn, đánh bậy đánh bạ phát hiện tung tích của chủ nhân, chủ nhân giết bọn hắn, sau khi thu thập quần áo, phát hiện sư môn của bọn hắn bất phàm, bên trong trưởng bối có đại năng Kim Đan kỳ.
- Chủ nhân lo lắng có tu sĩ Kim Đan kỳ tìm tới cửa, có chút sợ hãi, ngài ấy lại nghĩ tới lời mời của Tần tiền bối, sau khi thuyết phục nữ chủ nhân, quyết định gia nhập Diên Giang đà, liền phái tiểu nhân đến xin ngài đi qua, cùng nhau thương nghị công việc hạng mục cụ thể.
Tần Nguyên Hạo đạt được đáp án mình muốn, tiện tay ném ma hổ qua một bên:
- Cái này còn tạm được.
Tần Nguyên Hạo không còn hoài nghi ma hổ, đi theo hắn đi vào Tùng Sơn.
- Tần tiền bối, chủ nhân ở ngay phía trước cách đó không xa chờ ngài.
Ma hổ cung kính nói.
- Chủ nhân không thích có người dự thính, mời ngài.
Tần Nguyên Hạo không có phản ứng ma hổ, một mình đi qua.
Rừng cây rậm rạp mà u tĩnh, dường như hồi lâu chưa từng từng có vết chân, xa xa có tiếng chim hót càng làm cho mảnh rừng rậm này phủ thêm một tia cảm giác tĩnh mịch.
Một đầu Hổ yêu dài bốn mét đang ngồi xếp bằng ở phía trước, trên bàn đá còn đặt hai chén trà, một bộ dáng vẻ chiêu đãi khách nhân.
Tần Nguyên Hạo không tự chủ buông lỏng cảnh giác, bộ pháp cũng nhanh hơn một chút.
Bỗng nhiên, công pháp của hắn tự động vận chuyển, bên ngoài thân hình thành một tấm màng thật mỏng, chặn công kích không biết từ đâu mà đến, chỉ lưu lại một tia máu nhàn nhạt ở trên cổ.
- Có mai phục.
Kinh nghiệm của Tần Nguyên Hạo sao mà già dặn, bỗng nhiên rút lui về phía sau, nhìn thấy chỗ độ cao ngang bằng với cổ, một sợi dây nhỏ gần như không có nằm ngang giữa không trung.
- Mì sợi này thật là có tác dụng, kém chút đã cắt đầu của hắn.
Một giọng nói cười trên nỗi đau của người khác vang lên từ trên cây bên phải Tần Nguyên Hạo, chính là Mạnh Cảnh Chu.
Tần Nguyên Hạo nhìn thấy cũng không phải là dây nhỏ, mà là mì sợi râu rồng Lục Dương mua sắm từ nhà ăn.
Dựa theo sư huynh mua mì sợi giới thiệu, loại mì sợi này giết người trong vô hình, thích hợp nhất cho mai phục.
Nếu không phải công pháp của Tần Nguyên Hạo đặc thù, có công hiệu phòng ngự tự động, đầu hắn hiện tại đã bị cắt bỏ.
- Ngươi dám ám toán ta!
Tần Nguyên Hạo hung tợn nhìn chằm chằm Hổ yêu, đây cũng không phải gọi hắn tới thương nghị chuyện gia nhập Diên Giang đà, từ đầu tới đuôi đều là cạm bẫy.
Ai ngờ Hổ yêu đã sớm biến mất không thấy gì nữa, thổ địa dưới chân Tần Nguyên Hạo xốp lại, Thanh Phong kiếm nhanh chóng đâm tới hạ bộ của Tần Nguyên Hạo.
Cũng may Tần Nguyên Hạo phản ứng cấp tốc, đầu gối phải đóng chặt va chạm cùng Thanh Phong kiếm, đụng sai lệch hướng của Thanh Phong kiếm, phủ lại mệnh căn của mình.
Hắn thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy.
Hắn không có chút nào chuẩn bị, đối phương chuẩn bị đầy đủ, thế thì còn đánh như thế nào?
- Nhất định là đồng đạo trong ma đạo!
Tần Nguyên Hạo chắc chắn, một kiếm vừa rồi kia quá thiếu đạo đức, chính đạo nhà ai đánh như vậy?
Man Cốt chờ đã lâu ở phía sau hắn, vung lấy một cái cây đập tới, Tần Nguyên Hạo bị đánh bay ra ngoài thật xa.
- Ừm, làm sao không có xúc cảm?
Man Cốt nghi hoặc, hắn rõ ràng đánh trúng đối phương, nhưng cảm giác giống như đánh trúng một trang giấy.
Tần Nguyên Hạo bay ra ngoài rất xa, nhưng khí thế như hồng, cũng không bị thương.
- Chú ý công pháp của đối phương, rất quỷ dị!
Man Cốt lớn tiếng nhắc nhở.
- Mấy tiểu bối còn muốn đối phó lão tử, đợi thêm một trăm năm nữa đi!
Tần Nguyên Hạo cười to, chỉ cần không phát hiện được tác dụng chân chính của công pháp mình, sẽ không người nào có thể bắt được mình.
Lục Dương không chút hoang mang nhảy đến không trung, dùng ngọc bội thân phận hướng đến Tần Nguyên Hạo hô một câu:
- Thu!
Tần Nguyên Hạo sửng sốt một chút, còn không có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, ngọc bội nhìn giống như nhẫn trữ vật khác loại, nhưng nhẫn trữ vật lại không thu được của mình.
Tần Nguyên Hạo chú ý tới ánh mắt ba người Lục Dương nhìn mình là lạ.
Hắn chậm rãi cúi đầu, phát hiện thân thể của mình trần truồng, quần áo chẳng biết lúc nào đã không thấy.
Quần áo Tần Nguyên Hạo bị ngọc bội thu vào, mặc một bộ đồ lót đang run lẩy bẩy trên không trung.
- Mẹ nó, bọn ngươi quả thật quỷ dị!
Theo lương tâm cân nhắc, Lục Dương không có lấy hết quần áo của Tần Nguyên Hạo, còn lưu lại một cái quần lót che giấu.
...
Nhẫn trữ vật, một loại pháp bảo lưu truyền rộng rãi ở giữa tu tiên giả
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền đã làm qua mấy lần thống kê liên quan tới việc pháp bảo được hoan nghênh nhất, nhẫn trữ vật được bỏ phiếu tuyệt đối đứng ở vị trí thứ nhất.
Ra ngoài lữ hành, chu du đại lục, giấu kín bảo vật cùng tiền riêng là pháp bảo thiết yếu nhất.
Mà giá cả của nhẫn trữ vật rất rẻ, tu sĩ Luyện Khí kỳ đều có thể mua được, chính là không gian nhỏ hơn rất nhiều.
Hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ mua sắm nhẫn trữ vật, thương hội Lạc Địa Kim Tiền kiếm đầy bồn đầy bát, là một hạng mục doanh thu rất cao.
Hàng năm, thương hội Lạc Địa Kim Tiền còn đẩy ra nhẫn trữ vật bản cải tiến —— chủ yếu biểu hiện ra vẻ ngoài xinh đẹp, không gian bên trong thì không có biến hóa quá lớn.