Đại đa số người trở thành tu sĩ, kiện pháp bảo thứ nhất mình sử dụng chính là nhẫn trữ vật, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Vô luận là chính đạo hay là ma đạo, đều sẽ sử dụng nhẫn trữ vật, Tần Nguyên Hạo tự nhiên cũng ở trong đó.
Những dòng trên là ấn tượng của Tần Nguyên Hạo về nhẫn trữ vật.
Hắn sống mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có người dùng nhẫn trữ vật thu quần áo của địch nhân.
Cái này hợp lý sao?
Thật ra rất hợp lý, nhẫn trữ vật không thể thu vật có linh tính, tỷ như vật sống, quỷ hồn, linh bảo các loại, hiển nhiên, quần áo Tần Nguyên Hạo cũng không có nằm ở trong danh sách này.
Cũng may Tần Nguyên Hạo đường đường thân là người trong ma đạo, liêm sỉ sớm đã theo gió mà đi, dù hắn mặc quần cộc cũng có thể chiến đấu.
Sau đóm hắn thấy Mạnh Cảnh Chu móc ra quả cầu lưu ảnh.
- Mẹ nó, các ngươi là giáo chúng phương nào, có thâm cừu đại hận gì với ta!
Tần Nguyên Hạo nhận định ba người Lục Dương là ba đồng đạo khác trong giáo.
Hiện tại dù mấy người Lục Dương nói mình là chính đạo, Tần Nguyên Hạo cũng sẽ không tin.
Hắn nghĩ mãi mà không hiểu rõ, mình mặc dù kết thù với người, nhưng làm việc từ trước đến nay chú ý phân tấc, chưa từng kết tử thù với ai.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt nhìn qua Lục Dương cũng trở nên quái lạ, dường như không nghĩ tới Lục Dương có thể nghĩ ra phương thức công kích đặc biệt như vậy.
- Đối phó tà môn ma đạo không cần giảng đạo nghĩa giang hồ, cùng tiến lên!
Lục Dương nói với hai người.
Ba người bọn hắn cùng một chỗ xuất thủ, Hổ yêu nửa bước Kim Đan kỳ đều phải chết, chớ đừng nói chi Tần Nguyên Hạo chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Bọn hắn còn muốn một đối một đơn đấu với Tần Nguyên Hạo, thân là thiên tài, bọn hắn có lòng tin chiến đấu vượt cấp.
Bất quá để cho ổn thoả, vẫn là ba người cùng một chỗ xuất thủ thì tốt hơn.
Tần Nguyên Hạo dứt bỏ lòng xấu hổ, cùng ba người chiến thành một đoàn.
Kiếm quang như nước, huy sái như vẩy mực, hào khí ngất trời, Tần Nguyên Hạo liên tiếp lui về phía sau, không dám đối mặt địch.
Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt bốn quyền cùng ra, tựa như núi cao rơi xuống, nện vào trước ngực Tần Nguyên Hạo, làm hắn ho ra máu.
Tần Nguyên Hạo lật tay, đầu ngón tay xuất hiện ba cây độc châm lông trâu, đâm vào ngực ba người.
Ai ngờ ba người giống như người không việc gì, kiếm cùng quyền không có chút xu thế suy yếu, ngược lại càng đánh càng hăng.
Lục Dương sớm đã ngờ tới đối phương có thể dùng độc, sớm đã ăn vào Giải Độc đan.
Theo ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, Giải Độc đan cũng không nên gọi Giải Độc đan, gọi là trừ độc đan càng thêm chuẩn xác.
Nguyên lý của Giải Độc đan là thừa dịp độc dược còn chưa phát tác, dẫn xuất độc dược theo tuyến mồ hôi bài xuất ra ngoài cơ thể.
Độc dược từ đầu đến cuối đều chưa phát huy ra tác dụng, sao gọi là giải độc?
Tần Nguyên Hạo thầm nghĩ không ổn, đối phương chuẩn bị quá đầy đủ, một thân thủ đoạn âm độc của hắn không phát huy ra được, phát huy ra cũng không âm độc bằng đối phương.
Cơ bắp Mạnh Cảnh Chu nổ tung, nổi gân xanh, nắm đấm trong mắt Tần Nguyên Hạo từ nhỏ đến lớn, nhanh đến căn bản phản ứng không kịp.
Chuyện quái dị lại lần nữa phát sinh, một quyền của Mạnh Cảnh Chu vừa nhanh vừa mạnh, Trúc Cơ hậu kỳ trúng vào một quyền không chết cũng tàn phế, Tần Nguyên Hạo lại một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Tần Nguyên Hạo mỉm cười đầy kỳ dị, hắn đã nói qua, những người này không đối phó được hắn.
Trải qua giao thủ, Lục Dương rốt cục phát hiện chân tướng công pháp mà Tần Nguyên Hạo tu luyện, hắn vung xuống một kiếm, ánh sáng nhảy nhót, kiếm khí như trường hồng, không gì không phá.
Một kiếm này trảm không phải chỗ khác, chính là cái bóng của Tần Nguyên Hạo.
- Đáng chết!
Tần Nguyên Hạo bị đau, nhịn không được kêu rên.
- Quả nhiên, chính là ngươi tối hôm qua giết đám đạo tặc, nhược điểm của ngươi là cái bóng.
Lục Dương nghĩ đến Tần Nguyên Hạo đi ra thanh lâu, nhận được mệnh lệnh của Đà chủ đi hành động, chắc hẳn chính là đi giết đám đạo tặc kia.
Chỗ dựa lớn nhất bị khám phá, Tần Nguyên Hạo không còn ham chiến, thân thể biến mất, cái bóng trên mặt đất nhanh chóng di động.
Coi như hắn đánh không lại đối phương, cũng có lòng tin chạy trốn, kiếm của ngươi lại sắc bén, còn có thể chém chết cái bóng hay sao?
- Ba người tiểu bối các ngươi, ta nhớ kỹ các ngươi, các ngươi đợi đến trả thù vô tận của ta đi, ha ha ha ha...
Tần Nguyên Hạo cảm thấy bản thân chiếm hết ưu thế, cười to không thôi.
Đột nhiên, một tia sáng trắng chiếu lên cái bóng, Tần Nguyên Hạo lập tức phát ra tiếng la to tê tâm liệt phế, chuyện này tương đương với kéo xuống một miếng thịt từ trên người hắn.
Tụ quang trận, một loại trận pháp hấp thu nguồn sáng để chiếu sáng, rất đơn giản, vừa học là biết, nhưng cũng là một loại trận pháp gân gà (*), bất quá dùng đúng, hiệu quả thần kỳ không thôi.
(*Bỏ thì tiếc mà dùng lại không có tác dụng gì)
Bất đắc dĩ, thân thể Tần Nguyên Hạo chui ra từ bên trong cái bóng, ngăn cản tía sáng, lỗ hổng trên cái bóng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thương thế khôi phục.
- Xem ra có chuẩn bị mà đến, thế thì lại như thế nào, chẳng lẽ các ngươi ngây thơ cho rằng dùng tụ quang trận đã có thể làm ta bị thương?
Tần Nguyên Hạo cười nhạo nói:
- Các ngươi không biết đạo lý ánh sáng càng mạnh, cái bóng càng mạnh sao?
Lục Dương không chút hoang mang, ném ra ngoài càng nhiều tụ quang trận, đồng dạng cười nhạo nói:
- Vậy ngươi có nghe nói qua câu đèn không hắt bóng hay không?