CHƯƠNG 105: BẮT GIỮ
Vương Nguyên Thạch tức thì đạp bung cửa, xông vào. Chỉ thấy rèm cửa mở rộng, trên giường một cô gái không mảnh vải che thân, có người xông vào vội kéo chăn lên che chắn.
Chúng tôi chạy tới cửa sổ nhìn, đây là lầu ba, một chiếc xe con phía dưới bị bẹp dúm nóc. Gã trung niên mập mạp khoắc cái áo tắm rộng thùng thình, chân đi dép khách sạn, vừa chạy vừa la tránh đường. Không ít người bị tiếng động thu hút đứng xem.
Vương Nguyên Thạch leo lên cửa sổ, hô to: "Cảnh sát phá án, mau tránh ra!" Sau đó trực tiếp nhảy xuống, lăn một vòng, liền đứng lên đuổi theo, tốc độ kinh người.
Vương Đại Lý hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, chúng ta cũng phải nhảy theo sao?"
"Không cần, Vương Nguyên Thạch ra tay, chắc chắn sẽ bắt được gã về." Tiểu Đào xua tay. Nàng quay lại nhìn xung quanh phòng, trên đất là quần áo của gã trung niên, hắn vội vàng bỏ chạy ngoài áo choàng tắm thì không mặc gì, gần như là khỏa thân. Tiểu Đào móc ví trong túi quần hắn tìm được giấy căn cước, tên nhảy cửa sổ bỏ trốn chính là Nhâm Phát Tài mà chúng tôi đang tìm.
Sau đó nàng hỏi cô gái ngồi trên giường: "Ngươi là gì của Nhâm Phát Tài?"
"Biểu...biểu muội."
"Biểu muội mà cũng có thể biểu lên giường?" Hoàng Tiểu Đào cười lạnh, ném quần áo cho cô ta: "Mặc quần áo vào, đi ra bên ngoài."
Chỉ lát sau, Nhâm Phát Tài đã bị Vương Nguyên Thạch gô cổ về, gã mồ hôi nhễ nhại, một chân tập tễnh, khỏi phải nói cũng biết vất vả thế nào. Trông thấy cô gái đứng ở hành lang, hắn vội vàng giải thích: "Đồng chí cảnh sát, đây là cháu gái ruột của ta, ta với nó không có chuyện gì cả."
"Một người nhận là biểu muội, một người nói cháu gái, hai ngươi không bàn bạc từ trước à?" Tiểu Đào cười khẩy.
Nhâm Phát Tài nhăn nhó: "Ta hiểu, ta hiểu, tạm giam 5 ngày, 500 tệ tiền phạt đúng không? Được rồi, ta nhận tội."
Tôi thầm nghĩ, gã này hẳn là phạm tội đã thành thói quen.
Hắn nhìn lại mình từ trên xuống dưới, thấy nhận ra là mặc mỗi áo choàng tắm, lại nói: "Vị cảnh quan kia, làm ơn đưa quần cho ta."
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, quát: "Chớ giả bộ hồ đồ trước mặt ta. Nhìn cho kỹ, chúng ta là cảnh sát hình sự, không phải là tới bắt mại dâm, theo ta về cục một chuyến!"
Nhâm Phát Tàu gãi đầu gãi tai, híp mắt nhìn cái thẻ: "Cảnh quan, có phải cô tính sai rồi không? Ta đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lý."
Tiểu Đào xua tay: "Về cục rồi hãy trình bày."
Bắt kẻ tình nghi, Tiểu Đào định về tới nơi sẽ lập tức thẩm vấn. Sau khi lên xe, Đại Lý nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ không có khái niệm tan sở đúng giờ sao, bụng tôi đói cồn cào rồi."
"Vậy để ta đưa hai người về trường trước."
Tôi liên tục nói không cần, đến giao lộ tôi với Đại Lý tự bắt xe về, không thể làm lãng phí thời gian quý báu của nàng.
Vụ án tiến triển thuận lợi, Hoàng Tiểu Đào rất cao hứng, hỏi tôi: "Tống Dương, anh cảm thấy Nhâm Phát Tài này có phải là hung thủ không?"
"Từ gương mặt mà nói, hắn mắt hí tai chuột, là hạng người thiển cận, không giống như một kẻ có tâm tư sâu sắc." Tôi phân tích.
"Anh lại còn xem tướng nữa làm gì, cứ nói thẳng ra đi." Tiểu Đào khó chịu.
"Tôi sẽ nói cảm nghĩ của riêng mình, có vet hắn không phải hung thủ."
Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Nhìn qua là biết anh non kinh nghiệm, thứ người tiền án tiền sự đầy mình, vì tiền thì chuyện gì cũng làm, tôi cá là hắn."
"Cá cái gì?" Tôi nhướn lông mày.
"Một bữa cơm." Tiểu Đào sảng khoái.
"Được, đồng ý."
Vương Đại Lý lại ôm ngực: "Hai người chú ý hoàn cảnh một chút được không, đừng ném cẩu lương cho cẩu độc thân này nữa."
Tiểu Đào nói: "Chỉ là đánh cược thôi mà sao ngươi nhạy cảm vậy?"
"Nhìn ánh mắt hai người xem, trong xe toàn là tia điện yêu đương." Vương Đại Lý thều thào.
"Lại nói bậy, cút xuống cho ta!" Tiểu Đào đỏ ửng mặt, mặt tôi còn đỏ hơn cả nàng.
Tôi với Đại Lý về trường, 9h sáng hôm sau, Tiểu Đào gọi điện tới: "Tống Dương, tên này rất lươn lẹo, có khi anh phải tới đây một chuyến."
"Được, tới ngay!"
Tôi ra hiệu cho Đại Lý, lúc đó chúng tôi đang ngồi trên lớp, thừa dịp giảng viên xoay người viết bảng, cả hai lén lút vòng ra cửa sau trốn. Các bạn học trong lớp nhìn chúng tôi với ánh mắt châm biếm, dạo gần đây cả hai đã trốn tiết khá nhiều.
Tới cục cảnh sát, Nhâm Phát Tài ngồi trong phòng khẩu cung, hai mắt đỏ ọc, trước mặt đặt một hộp cơm hết, ly nước, đang rất quanh co.
Tôi hỏi: "Hắn thú nhận chưa?"
Tiểu Đào thở dài: "Thú nhận rồi, nhận một đống việc trộm cắp, nói không ngừng từ tối qua tới giờ, còn lợi hại hơn diễn viên truyền hình."
Để ý thấy quần áo nàng vẫn chưa thay, tôi giật mình hỏi: "Cô không nghỉ suốt từ hôm qua tới giờ à?"
"Nửa đường tới phòng họp chợp mắt, cảnh sát thẩm vấn cũng thay ba ca rồi." Tiểu Đào nói.
"Được, chúng ta vào đi." Tôi gật đầu.
Tiểu Đào nhắn tin cho cảnh sát đang thẩm vấn, là ám hiệu đổi người, hai cảnh sát nhanh chóng ra ngoài, sau đó chúng tôi vào phòng. Tôi hỏi: "Có phải gần đây ngươi mua một căn nhà, trị giá năm trăm ngàn không?"
Nhâm Phát Tài gật đầu: "Đúng đúng, đồng chí cảnh sát, các ngươi điều tra quá tài tình, chuyện này mà cũng biết, bội phục bội phục."
Hoàng Tiểu Đào đập bàn một cái: "Đừng có vòng vo, trong căn nhà đó có người chết, ngươi không biết sao?"
Nhâm Phát Tài nhăn nhó: "Đồng chí cảnh sát, các ngươi cũng hỏi ba lần rồi, ta thật không biết chuyện người chết, nếu biết ta làm sao dám mua."
Tôi cười lanh: "Chưa nói tới việc có người chết, căn nhà đó là một căn nhà ma, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"
"Biết!" Hắn gật đầu như gà mổ thóc.
"Vậy tại sao ngươi còn mua?"
Nhâm Phát Tài cười ha hả: "Thực ra ta mua nhà có phải để ở đâu, thấy căn nhà không ai dám mua, nên ta mua về làm xưởng đồ da, ta có người bạn làm túi LV giả, đồ hắn làm y như thật."
Hoàng Tiểu Đào đập bàn quát: "Nói vào vấn đề chính!"
Nhâm Phát Tài ti hí con mắt nói: "Mỹ nữ, không đau tay à?"
Tiểu Đào giận tới mức muốn tra tấn bức cung, cũng may tôi khuyên nhủ được, ngồi trở lại ghế nàng nhỏ giọng: "Anh cẩn thận tên này, hắn sẽ lại vòng vo, một câu nói có thể cho anh đi vòng 108 ngàn dặm."
Toàn bộ quá trình tra hỏi rất mất thời gian mà lại vô cùng giày vò, khiến tôi lãnh hội đủ sự khô khan mà cảnh sát phải gánh chịu. Bất kể hỏi Nhâm Phát Tài vấn đề gì, hắn đều có thể loanh quanh ra chuyện khác, sau đó tiết lộ vài chuyện xấu mà hắn làm để thu hút sự chú ý của chúng tôi, như buôn bán đĩa phim đồi trụy, lùa gạt qua internet, rửa tiền...
Tên này thuộc loại người phạm những tội nhỏ, không phạm tội lớn. Cuối cùng tôi cũng có thể hỏi rõ, hắn không biết chuyện người chết, càng không thừa nhận giết người, thậm chí không biết nạn nhân là nam hay nữ. Hắn chắc chắn không nói dối.
Đi ra khỏi phòng khẩu cung đã là bốn giờ chiều, tôi và Tiểu Đào cũng kiệt sức. Vương Đại Lý hồ hởi hỏi kết quả, tôi lắc đầu: "Hắn không phải là hung thủ."
"Tôi lập tức bảo người bên trại tạm giam đến mang hắn đi, nhìn thấy cái bản mặt phì nộn bóng mỡ của hắn tôi không chịu được." Tiểu Đào chán ghét nói.
Đầu mối đứt đoanh, nàng cảm thấy nhụt chí, tôi khuyên nhủ nói không có gì, vụ án này vốn là bí ẩn, thoáng cái đã phá được mới là kỳ quái, hay là giữ nguyên kế hoạch, tối nay chúng ta đến ở thử căn nhà đó một đêm.
Đúng lúc này Tiểu Đào có điện thoại, nàng đưa lên nghe, nói mấy câu sau đó quay qua tôi: "Tống Dương, chúng tôi bắt được một người khả nghi ở căn nhà đó."
Đại Lý vui vẻ nói: "Nhất định là hung thủ muốn hủy diệt chứng cứ, tốt quá rồi, tối nay không phải đi nhà ma nữa."
Chúng tôi vội vã lái xe tới căn nhà, hai cảnh sát đang tra hỏi một tên thư sinh, tôi tới xem, thì ra là Diệp Thi Văn. Vừa thấy tôi, hắn mừng rỡ nói: "Tống Dương, ngươi tới đúng lúc quá, hai vị cảnh sát này nghi ngờ ta, cứ một mực tra hỏi ta tìm cái gì."
Tiểu Đào hỏi: "Ngươi là bạn học của Tống Dương? Ở đây là hiện trường án mạng, ngươi làm rớt cái gì?"
Diệp Thi Văn ấp úng không chịu nói, chẳng trách cảnh sát không thả hắn đi. Bị Tiểu Đào quát mới khau, thì ra là một con dao thủ công, tối hôm vào đât không cẩn thận làm rơi, có thể là ở trong nhà vệ sinh.
Tiểu Đào bảo cảnh sát vào tìm, quả nhiên thấy một con dao thủ công, vỏ dao vô cùng tinh xảo, Diệp Thi Văn định cầm lấy, Tiểu Đào liền chộp qua, nói: "To gan dám mang dao tự chế trong người, tịch thu!"
Diệp Thi Văn lúng túng: "Đồng chí cảnh sát, lưỡi dao còn chưa mài, không chém người được, là quà của bạn gái ta tặng, rất trân quý."
Hoàng Tiểu Đào đưa lên xem thử, quả nhiên lưỡi dao chưa mài, giữ thể diện cho tôi, trả con dao cho hắn. Diệp Thi Văn rối rít cám ơn, nói lần sau sẽ mời tôi ăn cơm. Lúc đó, tôi ngàn vạn lần cũng không ngờ được, một thời gian sau tôi lại gặp con dào này, trong một vụ án mạng.