CHƯƠNG 106: ĐÊM TRONG CĂN NHÀ MA. (CHAP NÀY NÊN ĐỌC VÀO BAN ĐÊM ĐỂ CẢM THỤ RÕ HƠN!)
Trời đã sắp tối, chúng tôi chuẩn bị để bắt đầu ở lại ngay từ bây giờ. Tiểu Đào cắt cử hai người trông chừng căn nhà đi mua đồ ăn, và ba cái túi ngủ, sau đó có thể về nghỉ.
Xung quanh đây chẳng có ngôi nhà nào khác, trời mới xẩm tối mà cứ như nửa đêm, hơn nữa hôm nay cũng không có trăng, thỉnh thoảng mới có một ánh đèn xe lóe lên phía ngoài đường cái.
Ba chúng tôi trải túi ngủ trong căn phòng có người chết, ngồi lên. Vương Đại Lý xoa xoa hai vai, nói: "Tống Dương, nhất định phải qua đêm ở đây sao?"
Tiểu Đào gắt: "Ngươi hỏi mấy lần rồi, phiền quá, ăn cơm trước đi."
Nàng mở hộp mì nóng, khuấy nước sốt và ăn bánh mì, Đại Lý lại than: "Con bà nó, trong hoàn cảnh này mà hai người cũng có thể ăn được sao? Thật là gan dạ."
Ở trong này rất nhàm chán, điện thoại cũng chẳng dám dùng, sợ hết pin không liên lạc được. Tiểu Đào thì đã khá quen với cảnh này, chẳng khác so với khi nàng phải theo dõi mấy ngày trong xe là bao.
Đại Lý đòi đi vệ sinh, nhất định bắt tôi phải đi theo, Tiểu Đào cười nhạo: "Ngươi có phải đàn ông không vậy? Ra ngoài rẽ trái là tới."
"Vậy...vậy có gì tôi gọi, hai người phải xông ra ngay nhé." Đại Lý lắp bắp.
Thấy hắn ra ngoài, tôi lấy cái ly Mark mới mua trong túi xách ra: "Phải rồi, lần trước gọi điện hại cô làm vỡ cái ly, tôi đền cho cô."
Tiểu Đào phì cười: "Đồ không biết nói chuyện, sao không nói là anh tặng tôi? Thôi thấy ngươi có thành ý như vậy, tỷ đây vui vẻ nhận."
Nàng vặn nắp chai trà đào rót vào, uống một ngụm sau đó đưa cho tôi: "Nãy giờ anh không uống nước, uống một hớp đi."
Tôi nhận lấy cái ly, uống một ngụm, miệng ly có lưu lại vị son môi nhàn nhạt, khiến gò má tôi tức thì lại nóng bừng, đột nhiên Đại Lý hét lên một tiếng, chúng tôi vội lao ra ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Vương Đại Lý đang đứng chết trân nhìn chằm chằm vào bồn cầu, sắc mặt trắng bệch. Hắn nói vừa nãy ngồi xuống bồn cầu, chợt có bàn tay lạnh như băng sờ mông hắn một cái, hắn sợ tới mức cúc hoa co rúm, phân cũng rút ngược trở về 🤣🤣
Hoàng Tiểu Đào che miệng mắng: "Nói chuyện mất vệ sinh!"
Vương Đại Lý nhăn mặt: "Tỷ có thể thông cảm cho tôi một chút được không, chuyện này quá quỷ dị mà."
Tôi nhìn chắm chú vào bồn cầu, nói: "Khả năng là chuột, bồn cầu thông với cống thoát nước, ở đây không có người ở, chuột sẽ chẳng sợ gì mà chui thẳng lên."
"Không không, ta thề với trời, đúng là một cái tay, thật là kinh khủng." Vương Đại Lý ra sức lắc đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng bóng nảy, Vương Đại Lý sợ quá hét lên, âm thanh dưới lầu không dọa được tôi, nhưng lại bị chính tiếng hét của hắn làm giật mình. Đại Lý run như cầy sấy: "Là hôn ma thằng bé kia!"
Tiếng bóng nảy trên mặt sàn từ xa lại gần, nghe rất chân thực, phá vợ sự yên tĩnh của căn nhà, Hoàng Tiểu Đào cũng tái nhợt. Tôi ra hiệu nói: "Đi xem một chút."
"Ngươi chắc chứ?" Đại Lý hoảng hốt.
"Chuyện thường ngày ở huyện, là tự mình chuốc lấy sợ hãi. Ở những nơi thế này, đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà chính là tưởng tượng của ngươi." Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Vậy nếu là ma quỷ lộng hành thật thì sao?"
"Thì có làm sao đâu, ma quỷ lưu lại nhân gian cùng lắm là một loại năng lượng tinh thần, giống như ghi hình, đâu có hại người." Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào lăm lăm đèn pin trong tay, chúng tôi cùng nhau xuống lầu quan sát. Nói là cùng đi, thực ra là hai người họ đi sau nắm chặt gấu áo của tôi. Vương Đại Lý thì không nói rồi, nhưng Tiểu Đào sao cũng nhút nhát như vậy, nàng bĩu môi nói hoàn cảnh ở đây quá hoang vắng, khiến người ta sợ hãi.
Tôi thì thầm để ý, Tiểu Đào lúc sợ cũng rất đáng yêu.
Lúc xuống lầu dưới, cầu thang ọp ẹp phát ra tiếng cót két, Vương Đại Lý dò dẫm từng bước một. Tôi lấy đèn pin soi một vòng, trong nhà trống không, nói: "Không có gì cả, xuống đi."
Vừa nói dứt lời, bỗng có gì đó đụng vào chân Tiểu Đào, nàng sợ nhảy cẫng lên, cúi đầu nhìn lại, là một quả bóng da.
Tiểu Đào nhặt kên, kinh ngạc nói: "Sao lại xuất hiện một quả bóng da, lúc trước dọn dẹp hiện trường đâu có thấy?"
"Là thật đấy, có ma!" Vương Đại Lý khủng hoảng chỉ chực bỏ chạy.
"Hai người có thể đừng khiến bầu không khí trở nên đáng sợ như vậy được không?" Tôi quở trách.
Đúng lúc này trên lầu vang lên tiếng đập cửa nặng nề, kèm theo âm thanh quái đản, nghe giống như tiếng phụ nữ cười. Hai người sợ hãi hét chói tai, cứ như đạp trúng dây điện cao thế, tôi bực mình nói: "Giả thần giả quỷ, ta lên xem một chút."
Lên tới trên lầu, tôi phát hiện một cánh cửa trong hành lang vốn đóng kín, giờ lại mở toang. Tôi một mình đi vào, lấy đèn pin soi tứ phía, trên đỉnh đầu bỗng có tiếng sột soạt, như có thứ gì đó đang leo xuống. Một giọng nói rót vào tai tôi thì thầm: "Hắn giết con trai ta, ngươi nói xem hắn có đáng chết không, có đáng chết không?"
Giọng nói này phát ra sát tai tôi, nhưng lại không có khí thở, khiến sau lưng tôi toán mồ hôi lạnh.
Lúc trước tôi dặn Đại Lý mua cho mình một túi muối tinh, có thể trừ tà. Tôi xoay người, định đi lấy, đột nhiên có một bàn tay tóm lấy vai tôi, giống như đang đưa sát mặt lại gần.
Tôi không dám quay đầu bởi biết ma quỷ thích chụp vai con người từ phía sau, quay đâug sẽ thổi tắt dương hỏa trên vai mình, nghiêm mặt nói: "Ngươi đã chết, lưu luyến nhân gian thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, mau đi đầu thai đi."
Cánh tay đặt trên vai tôi khựng lại một chút, cuối cùng biến mất không một tiếng động. Thứ này chỉ bắt nạt người yếu bóng vía, chỉ cần không sợ nó, nó cũng không dám làm gì mình.
Điện thoại bỗng đổ chuông, nghe tiếng chuông là biết Tiểu Đào gọi, bởi tôi cài riêng số nàng một kiểu chuông báo. Lòng thầm nghĩ, nàng ở ngay dưới lầu, sao phải gọi điện thoại, có chuyện gì xảy ra ư?
Kèm theo tiếng chuông là một loạt tiếng bóng nảy trên sàn nhà, tiểu quỷ kia lại xuất hiện???
Tôi hỏa tốc lao xuống lầu, trông thấy Vương Đại Lý đang ném ném quả bóng xuống sàn, mắng: "Ngươi bị bệnh à, đùa cái gì không đùa lại đùa cái này?"
"Ngươi chụp một cái, ta chụp một cái, hai đứa trẻ ngồi máy bay, ngươi chụp hai cái ta chụp hai cái..." Vương Đại Lý chẳng thèm để ý đến tôi, miệng đọc bài đồng dao, nghĩ tới mà ớn lạnh sống lưng.
Biểu hiện của hắn rất quái dị, ý tứ bĩu môi, nháy mắt với một khoảng trống trước mắt trong mắt ngấn lệ.
"Tống Dương, Tống Dương." Một giọng khe khẽ gọi tôi.
Quay đầu lại, thì ra là Tiểu Đào đang run lẩy bẩy nấp sau cột nhà, vẫy vẫy tay tôi. Vừa định đi qua, Đại Lý đột nhiên níu lấy tay áo tôi, lắc đầu lia lịa.
Tôi liếc mắt về phía Tiểu Đào, không hiểu rốt cuộc Đại Lý muốn ám chỉ cái gì, chẳng lẽ Tiểu Đào là ma quỷ đóng giả? Nhưng tôi không tin hồn ma có năng lực này.
Hoàng Tiểu Đao nói như gió thổi: "Hắn không phải Vương Đại Lý, tránh xa hắn một chút."
Tôi gạt tay Vương Đại Lý ra, hắn vẫn tâng tâng quả bóng, ánh mắt như sắp khóc, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, sau tỷ có một cô gái, không thấy sao?"
Nghe hắn nhắc như vậy, tôi lại quay về phía Tiểu Đào, phát hiện quả thật phía sau nàng đang có một cô gái mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, mặt dính máu tươi, trong tay có một con dao rướm máu. Con dao đang gác lên cổ Hoàng Tiểu Đào, nhưng nàng lại không hề hay biết.
Thoáng chốc tôi đã hiểu ra vấn đề, ma nữ kia bắt giữ Tiểu Đào, ép Vương Đại Lý phải đóng giả con trai của nó.
Tôi lập tức lẩm bẩm: "Một ly Hoàng Tửu kính thiên địa, hai cây cao hương kính quỷ thần. Thắp đèn rọi sáng đêm tối, rửa oan giải tội Tống đề hình."
Hai người thất kinh, chắc hẳn nghĩ tôi cũng bị trúng tà. Tôi vừa đọc vừa đi tới trước mặt Tiểu Đào, chặp hai ngón tay thành lưỡi kiếm quát lên: "Hậu nhân Tống gia ở đây, tà ma mau biến đi!"
"Á á á ...." ma nữ phát ra tiếng hét chói tai, tan biến như một làn khói.