CHƯƠNG 64: NGƯƠI NÓI DỐI
Một cảnh sát khác giơ tay hỏi: "Ngươi nói là do pho tượng thần bí quấy phá, tại sao trong vụ án đầu tiên không phát hiện ra? Lúc đó cả căn nhà kín mít như mật thất, án mạng vừa xảy ra, cảnh sát lập tức có mặt, hung thủ không thể xông vào mang nó đi được."
Đáp án đương nhiên chỉ có một, trong đội cảnh sát có kẻ thông đồng với hung thủ, nhưng trước mắt tôi không thể đánh rắn động cỏ, nói: "Ta không biết."
Lời vừa nói ra, âm thanh càng ồn ào, chờ mọi người yên tĩnh lại tôi mới nói: "Vụ án đầu tiên không qua tay ta, rất nhiều chi tiết ta không hoàn toàn nắm rõ, nhưng ta tin chắc Hớn Quân dùng thủ đoạn nào đó lấy đi pho tượng từ hiện trường."
Tôi nhấn mạnh ba chữ 'từ hiện trường', đồng thời để ý phản ứng của Nhất Đao.
Một cảnh sát lo lắng nói: "Nghi phạm có thủ đoạn giết người phi thường như vậy, liệu chúng ta điều tra có nguu hiểm tới tính mạng không?"
Mọi người đều phụ họa theo. Cảnh sát cũng là con người, chẳng ai muốn vô duyên vô cớ hi sinh cả.
Tôi trấn an: "Điều này mọi người không phải lo, trước mắt vụ án đã sáng tỏ, chuyện còn lại cứ giao cho bốn người chúng ta điều tra, những người khác ở đây đợi lệnh."
Tôi bảo họ đợi lệnh, cũng đồng nghĩa họ sẽ được nghỉ, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tôi tuyên bó giải tán, Tiểu Đào khen: "Rất có trật tự. Tôi nhận ra một điều, lúc anh nghiêm túc hoàn toàn khác với lúc bình thường."
"Rất đẹp trai đúng không?" Tôi cười nói.
"Rất xấu thì có." Tiểu Đào cũng cười.
"Phải rồi, cô đi tìm Liêu tổ trưởng, giúp tôi lấy một thứ về đây."
"Ông ta vừa ra ngoài rồi, để tôi đi tìm."
"Không không, chờ một lát. Tốt nhất là nên gặp ông ấy một mình, tôi muốn lên danh sách tất cả những cá nhân trong tổ chuyên án."
"Được." Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
Tôi quay qua hỏi Vương Nguyên Thạch: "Vương thúc, kỹ năng theo dõi của ông có tốt không?"
"Ở Myanmar, ta từng ấn núp 30 ngày liên tiếp, bắt một tên trùm ma túy. Đừng nói là theo dõi người, cho dù theo dõi loài khứu giác nhạy bén như chó, cũng không bị phát hiện."
"Vậy tốt quá rồi, tôi có nhiệm vụ quan trong nhất giao cho ông, hôm nay ông đi theo dõi Bạch Nhất Đao, hắn đi đâu, gặp ai ghi chép lại hết cho tôi." Tôi giáo phó.
Vương Nguyên Thạch gật đầu, Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh nghi ngòe trong tổ chuyên án có nội gián ư?"
"Có khả năng." Tôi nhỏ giọng.
Vương Đại Lý la hoảng lên : "Mẹ ơi, Vô Gian Đạo..."
Tôi đá một cái vào ống đồng hắn, bởi lúc này đám cảnh sát còn chưa về hết, mồm miệng hắn cứ oang oang như thế sẽ bại lộ hết. Vương Đại Lý liền đổi câu nói: "Mỳ ramen, các ngươi đã ăn chưa?"
"Đó là cái gì?" Tôi hỏi.
"Một loại mì sợi của Nhật, siêu cay siêu ngon, cay tới mức làm người ta nghi ngờ sự sống."
"Thật sao? Ta rất thích ăn cay, đi ăn thử đi." Tiểu Đào nói.
Chờ đám cảnh sát về hết, Hoàng Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch chia nhau ra đi làm nhiệm vụ, tôi với Đại Lý thì ra bên ngoài chờ. Chỉ một lát sau, Hoàng Tiểu Đào ra, tay cầm hai tờ giấy: "Đây là danh sách tổ chuyên án của cả hai vụ."
Tôi cầm trên tay nhìn qua một chút, cùng tham gia hai vụ án có Liêu tổ trưởng, Bạch Nhất Đao và La Vi Vi. Trong lòng tôi đã có manh mối, gấp hai tờ giấy cất vào trong túi, nói: "Đi gặp tên Hớn Quân kia đi."
Chúng tôi đến công ty của Hớn Quân, Hoàng Tiểu Đào trình thẻ cảnh sát, bảo vệ khó xử nói: "Giám đốc Hớn đang bận việc, có thể phải chờ một lát."
Tôi với Tiểu Đào trao đổi ảnh mắt, Tiểu Đào nói: "Chúng ta trực tiếp đi vào."
Bảo vệ ngăn cản không được, chúng tôi tiến thẳng vào xưởng, quay đầu thấy bảo vệ bấm điện thoại thông báo, tôi đoán là Hớn Quân đã căn dặn trước.
Chúng tôi đi qua một phân xưởng, công nhân mặc đồng phục đang lắp ráp sản phẩm điện tử trong dây chuyền. Vương Đại Lý nhìn thấy vỏ điện thoại Iphone đời mới nhất, la lên: "Trời ạ, những điện thoại này trên thị trường bán sáu, bảy ngàn tệ, ở đây lại nhiều như cải trắng, nếu được mang mấy cái đi thì tốt biết bao."
Hoàng Tiểu Đào tức giận nói: "Ngươi mơ mộng gì vậy? Ở đây quản lý rất nghiêm ngặt, nhân viên ra vào đều phải lúc soát."
Một tên mặc đồ quản đốc ngăn tôi lại: "Xưởng là nơi trọng địa, người ngoài không được phép vào!"
Hoàng Tiểu Đào lấy thẻ cảnh sát ra: "Gọi giám đốc Hớn của các ngươi tới nói chuyện."
Quản đốc lập tức mềm giọng: "Giám đốc Hớn đang rất bận, có chuyện gì thì cứ nói với ta."
"Không được, chúng ta nhất định phải gặp hắn." Tiểu Đào nói.
Đúng lúc này, một người đeo mắt kính, mặc đồng phục phân xưởng, hào hoa phong nha đi tới: "Ta chính là Hớn Quân, xin hỏi có chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Chúng ta đang điều tra án mạng, muốn tìm ngươi lấy ít lời khai."
Hớn Quân cau mày: "Hôm qua hai tên cảnh sát tới đây cũng nói như vậy, những điều ta biết ta đều nói hết rồi, sao còn đến điều tra? Vụ án chẳng có quan hệ gì với ta, chẳng qua là ta với Hoàng Hữu Tài có làm ăn với nhau thôi, cũng chỉ ăn cơm cùng nhau vài lần, không có giao tình gì."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có thể xin mấy phút nói chuyện không?"
Hớn Quân do dự một chút, giao phó cho quản đốc mấy câu, liền dẫn chúng tôi vào phòng nghỉ của hắn. Hắn mở tủ, lấy ra mấy cái cốc nhựa, rót nước. Tôi để ý thấy trên mấy ngón tay hắn có dán băng vết thương. Hoàng Tiểu Đào hỏi theo thông lệ: "Ngươi quen biết Hoàng Hữu Tài bao lâu rồi?"
Hớn Quân ngồi xuống ghế da: "Chưa tới nửa năm."
"Giữa hai người là dạng làm ăn gì?"
Hớn Quân thiếu kiên nhẫn, bĩu môi: "Cảnh sát tiểu thư, những thứ này hôm qua cũng hỏi rồi, còn cần hỏi lại sao?"
"Ngươi cứ trả lời là được."
Hớn Quân nói, hắn và Hữu Tài quen nhau ở bàn nhậu, Hoàng Hữu Tài nói hắn có người bạn bán đồ chơi trẻ em, muốn đặt bên Hớn Quân gia công đơn hàng tiếp theo.
Bên Hớn Quân là công ty lớn, không nhận đơn đặt hàng của tư nhân. Hoàng Hữu Tài nhiều lần nài nỉ, rồi nhờ trung gian đứng ra bảo lãnh, nhõng nhẽo đòi hỏi rất lâu, Hớn Quân mới đồng ý, thu trước một triệu tiền đặt cọc, rồi chở hàng ra ngoài.
Ai ngờ cả nhà Hoàng Hữu Tài gặp chuyện không may, giao dịch xảy ra vấn đề. Sau chuyện này, Hớn Quân tìm bên trung gian thương lượng, rút tiền từ tài khoản của Hữu Tài ra. Thực tế số tiền này thuộc về công ty, nó được dùng để trả tiền nguyên vật liệu và lương cho công nhân chứ không liên quan gì đến hắn cả.
Trong khi Hớn Quân nói, tôi luôn để ý quán sát thái độ và động tác của hắn, chờ hắn nói xong, Hoàng Tiểu Đào liếc tôi một cái, tôi cười lạnh: "Hắn đang nói dối."
Hớn Quân kích động đứng lên: "Ta nói câu nào cũng đều là thật."
Tôi nhàn nhạt lắc đầu: "Không đúng, mạch máu trên mũi con người là dày đặc nhất, khi nói dối, não bộ cần hoạt động cao để sắp xếp ngôn ngữ, vì vậy một lượng máu lớn sẽ dồn về đầu và mũi, gây nóng và ngứa. Ngươi vừa mới không tự chủ gãi mũi mấy cái, khẳng định ngươi đang nói dối."
Hớn Quân ngạc nhiên nhìn tôi, Tiểu Đào hắng giọng: "Giám đốc Hớn, mạng người quan trọng, xin ngươi hãy thành thật."
"Được rồi." Hớn Quân theo bản năng định gãi mũi, nhưng kìm lại được: "Ta với Hoàng Hữu Tài làm Iphone giả."
Hắn nói, công ty mình đã lắp ráp điện thoại cho Apple từ lâu, nhập chip, main, camera từ nước ngoài, lắp thành điện thoại hoàn chỉnh, dán nhãn hiệu Iphone lên, xuất ra thị trường bán với giá sáu, bảy ngàn tệ, thực tế là toàn bộ trong nước sản xuất, giá vốn chỉ chưa tới ba ngàn.
Hoàng Hữu Tài nhìn ra việc này sẽ lãi lớn, nói hắn có cửa riêng có thể nhập chip và main, đương nhiên là nhập lậu. Sau đó thông qua công ty của Hớn Quân lắp ráp thành điện thoại hoàn chỉnh mang đi bán. Tuy nói là hàng giả nhưng chất lượng chẳng thua kém bao nhiêu, so với hàng thật khó mà nhận ra.
Loạt điện thoại đầu tiên rất nhanh đã được xuất xưởng, Hoàng Hữu Tài thông qua con đường của hắn, nhanh chóng tiêu thụ những điện thoại dỏm đi, hai người quyết định chia ba - bảy. Không ngờ Hữu Tài lại chết, Hớn Quân tốn bao công sưcd mới lấy được khoản tiền của hắn.
Sau khi nghe Hớn Quân nói xong, tôi lắc đầu chỉ hắn: "Ngươi vẫn đang nói dối!"