CHƯƠNG 817: CHU NAM, THIÊN TÀI LỪA ĐẢO
Sau tiếng hoan hô, chợt có người hỏi: "Có thể giết người không?"
Cuồng Trù trong màn hình xua tay: "Lục Đạo Cực Yến, dĩ hòa vi quý, các vị có thể làm bất cứ điều gì ở đây, ngoại trừ hai việc, một là giết người, hai là làm tổn thương thủ hạ của ta. Nếu ai phá vỡ quy tắc này tức là không nể mặt Cuồng Trù ta, ta cũng sẽ không nể mặt người đó. Hy vọng mọi người chơi vui vẻ, ngày mai gặp lại!"
Hình ảnh biến mất, đám người yên tĩnh chốc lát rồi đột nhiên như sôi trào, vài tên tội phạm hung hãn bắt đầu ra tay cướp trắng trợn, đánh nhau ầm ĩ.
Một đám tội phạm tụ tập lại nơi này, chuyện như thế xảy ra cũng chẳng lạ, tôi nhỏ giọng: "Đất thị phi, đi mau thôi!"
Mấy người chúng tôi vội đi xuyên qua đám giang hồ, vào bên trong thị trấn. Lúc này trời vẫn lất phất mưa phùn, dãy xe đồ ăn ven đường mời chào chúng tôi, một cô gái hôn gió tôi, nói: "Soái ca, ăn đồ ăn không?"
Tôi nhìn thấy trong xe đẩy đầy loại đồ ăn, nào là Humberger, bánh bao, bánh ngọt, mùi thơm tỏa ra ngây ngất. Quang trọc cười ha hả đi tới: "Cô em, cho hai cái bánh bao thịt lớn!"
Cô gái đội mũ tai thỏ cười híp mắt cúi người, lộ ra khe ngực sâu hút: "Soái ca, anh nói cái nào?"
Quang trọc cười đến đỏ cả tai: "Ai da ai da, quá thoải mái rồi...đừng hiểu lầm, tôi nói là bánh bao thịt trên xe đẩy ấy."
Nói xong hắn tự đưa tay ra bốc, lại bị đối phương túm cổ tay lại, trông cô gái mảnh mai mà ngăn được Quang trọc vai u thịt bắp, xem ra cũng chẳng đơn giản.
Cô ta giữ tay Quang trọc, chìa tay còn lại ra nói: "Phải trả tiền!"
"Bao nhiêu?" Quang trọc làm ra vẻ móc túi.
"Một đồng mười cái bánh bao thịt lớn."
"Rẻ như vậy?" Quang trọc ngạc nhiên, rút trong ví ra tờ 100 tệ: "Ngại quá tôi không có tiền lẻ, cho cô hết đấy."
Cô gái khoanh tay lại, nói: "Anh không biết quy tắc hay đang cố tình diễn hài?"
"Sao thế, không đủ tiền à?" Quang trọc gãi đầu.
Tôi móc một đồng thao thiết tệ ra: "Cô nói một đồng là một đồng này?"
"Đúng là tiểu soái ca này hiểu chuyện." Vừa nói, cô gái liền đưa tay ra lấy tiền, tôi vội thu lại, nói: "Xin lỗi, tôi muốn nhìn chút nữa đã."
Quang trọc mượn tôi đồng thao thiết tệ nghiên cứu, còn bỏ vào miệng cắn một cái, hắn hỏi: "Tống ca, đây là tiền gì, chế tác nhìn xấu xí như vậy. Đại ca đưa cô ấy đi, mấy ngày nay đệ chưa được ăn đồ nóng rồi."
"Cứ quan sát trước đã!" Tôi giật đồng thao thiết tệ lại, chúng tôi tiếp tục đi. Dọc đường hỏi thăm thì đúng như dự đoán, cần phải dùng thao thiết tệ để mua bất cứ thứ gì ở đây. Ngoài đồ ăn, trong vài cửa hàng còn có bán cả vũ khí, thuốc nổ, dược vật, những thứ này còn đắt hơn đồ ăn nhiều, ví như một khẩu rulo của Nga giá hai đồng.
Chúng tôi thảo luận một chút, trên người tôi có 5 đồng, là lục được trên người Khang Tiểu Bát, Đao Thần có ba đồng, Lý Sấm có một. Sinh tồn ở đây cần dùng đến thao thiết tệ, thao thiết tệ là tất cả, nhưng khách mời tới đây hơn phân nửa là không có, cộng thêm trò chơi của Cuồng Trù sẽ khiến đám tội phạm này điên cuồng cướp giật, nguồn tài nguyên quý giá như vậy ắt gây ra mẫu thuẫn ngút trời.
Đây đâu còn chỉ là mời khách tới dự tiệc, mà nó đã biến thành một cái đấu trường khổng lồ, Cuồng Trù ung dung ngồi trên cao mà nhìn chúng tôi đấu đá lẫn nhau.
Đám tội phạm lục tục kéo vào trong thị trấn, quỷ thành bắt đầu náo nhiệt, đột nhiên tôi có một ý tưởng, dẫn mọi người vào một tòa nhà xây dở, lên tầng 2, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, tầng này thuộc về chúng ta!"
Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh tiến vào trạng thái chiến tranh nhanh vậy à?"
Quang trọc nói: "Tống ca thật ngưu bức, đây coi như là địa bàn hoạt động?"
Tôi gật đầu: "Ta đã quan sát kỹ, nhà cửa nơi đây không đủ cho tất cả qua đêm, sẽ có hơn một nửa phải ngủ ngời trời mưa gió, nhân lúc bọn chúng đang tranh đoạt thao thiết tệ, chi bằng chúng ta lũng đoạn để kiếm tiền, ví như cho thuê chỗ ở chẳng hạn."
Quang trọc đập tay: "Tống ca, đại ca xoay chuyển thật là nhanh, một tầng lầu này có đáng gì, nhân lúc mọi người không chú ý, mau cướp thêm mấy toà nhà, thu lệ phí qua đêm. Ha ha, sáng mai là chúng ta phát tài."
Tôi cười: "Ta chỉ cân nhắc đến việc sinh tồn và tự do hành động, chúng ta cần một lượng thao thiết tệ nhất định. Với lực lượng bên mình, chiếm một tầng này thì không vấn đề, nhưng đừng quá tham lam!"
Chiếm đoạt bằng cách nào, chúng tôi bàn bạc một chút, tòa nhà này chỉ có một cầu thang duy nhất, chốt cửa lại, buổi tối thay phiên nhau canh gác, tôi nghĩ để bớt nguy hiểm nên cầm thao thiết tệ đổi một khẩu súng đã.
Đương nhiên đám tội phạm này rất ma mãnh, cho nên cũng phải bịt kín cổng thang máy, đề phòng có kẻ leo lên theo dây.
Đang thương lượng thì chợt có một người bước ra từ sau cây cột nhà: "Xin lỗi, nơi này là tôi tới trước."
Đó là một gã đeo kính, ăn mặc giống như sinh viên, vẻ ngoài nhã nhặn, nếu đi trên đường ai cũng sẽ tưởng hắn là một phần tử trí thức. Quét nhìn chúng tôi, hắn nói: "Tuy nhiên tôi tình nguyện nhường nơi này cho quý vị, điều kiện là phải cho tôi vào nhóm."
Tiểu Đào nhìn hắn: "Cho bọn tôi lý do không đuổi anh ra ngoài xem nào?"
Gã đẩy cọng mắt kính, nói: "Quý vị đều chẳng ai biết gì về nơi này, tôi có thể cung cấp thông tin."
"Ví dụ như?" Tôi hỏi.
"Ví như tôi biết người ăn trộm thiệp mời của quý vị là ai."
"Nói!"
Gã đeo kính cười cười: "Anh phải đồng ý cho tôi vào nhóm đã."
Tôi nói: "Nhưng chúng tôi đâu biết anh là ai?"
Vì vậy hắn tự giới thiệu: "Tôi là Chu Nam, một tội phạm IQ cao, công việc chỉ yếu là lừa đảo qua đường viễn thông. Những thông tin của giới hắc đạo tôi nắm được phân nửa, chắc chắn anh sẽ cần đến tôi." Hắn toét miệng cười: "Tống Dương, còn có Đao Thần đại nhân nữa."
Đao Thần lập tức rút đao ra: "Biết thân phận của ta, ngươi là người trong tổ chức!"
Chu Nam giơ hai tay lên: "Đao Thần đại nhân xin bớt nóng, tôi chỉ là một tiểu nhân vật ngoài rìa của tổ chức, tuyệt không phải hạng cùng hung cực ác. Mà nhắc mới nhớ, chẳng phải Đao Thần ngài cũng từng là cấp cán bộ thiên vương sao?"
"Đừng có đánh đồng ta với các ngươi!" Hai mắt Đao Thần chợt lóe lên sát khí.
Tôi bảo Quang trọc ra lục soát người hắn, Chu Nam hết sức hợp tác, trên người hắn lục được 1 tấm thiệp mời, 10 đồng thao thiết tệ và một cái điện thoại được phát. Tôi cầm những thứ đó, nói: "Tôi tạm thời cất giữ."
Chu Nam cười: "Không sao, Tống đại thần thám cứ tùy ý sử dụng, coi như là lệ phí gia nhập nhóm của tôi."
Tên này miệng lưỡi dẻo quẹo, phản ứng nhanh nhạy, lại được mời tham gia Lục Đạo Cực Yến, hắn tuyệt đối không phải dạng tiểu nhân vật như giới thiệu. Tôi cân nhắc một chút thấy rằng, tạm thời hợp tác cũng được. Bèn hỏi Chu Nam: "Ban nãy là ai đã ăn cắp thiệp mời của bọn tôi?"
"Hắn tên là Kim Tiền Báo, một cán bộ cấp thấp trong mạng lưới rửa tiền của tổ chức. Nghe nói hắn lập chí muốn kế nghiệp lão già, vừa hay năm nay có tu la huyết tế, hẳn nhất định hắn phải cố hết sức giành lấy vị trí thiên vương." Chu Nam đáp.
"Vậy hắn ăn cắp thiệp mời làm gì?" Tiểu Đào hỏi.
Vấn đề này tôi đã hiểu, liền nói: "Hắn dự định sẽ ra giá cao ép chúng ta chuộc về, gom một khoản thao thiết tệ lớn?"
"Không hổ là Tống đại thần thám, tôi cũng đoán như vậy." Chu Nam cười.