CHƯƠNG 818: XÃ HỘI HỌC VỀ TỘI PHẠM
Tôi giao phó một chút nhiệm vụ, bảo Lý Sấm đi viết tấm bảng, nói rằng nơi này đã được chúng tôi quản lý; Quang trọc thì bê mấy bao xi măng bịt kín thang máy; Đao Thần thủ ở cầu thang, còn tôi và Tiểu Đào cầm thao thiết tệ đi đổi lấy vài vật dụng cần thiết.
Trên đường đi, Tiểu Đào hỏi tôi thanh đao của Đao Thần mang vào bằng cách nào? Tôi nói: "Ban nãy anh hỏi ông ta, ông ta lén nhét nó vào người một tên áo đen, mấy gã áo đen thì không bị lục soát cho nên qua cổng kiểm tra thì trộm trở lại."
Tiểu Đào cười nói: "Lão nhân gia thật là đa mưu. Haiz, Tống Dương, tại sao tới nơi ô yên chướng khí này mà anh lại nháy mắt tiến vào trạng thái chiến tranh, nghĩ ra cách chiếm lĩnh địa bàn này?"
Tôi giải thích: "Tính cách của anh nghiêng về trật tự, nhưng ở đây chẳng có một trật tự nào, vì vậy anh mới thiết lập một trật tự tạm thời bắt người khác phải tuân theo, như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn."
Nhìn đám tội phạm đang đấu đá trên đường, tôi nói tiếp: "Em nhìn mà xem, cái hình ảnh hỗn loạn này, nó là mô hình thu nhỏ của thế giới ngầm, kẻ nào có sức mạnh thì nắm lợi thế. Anh có một dự đoán, chỉ đến sớm ngày mai thôi, đám tội phạm này sẽ kéo bè kết phái, phân chia phạm vi thế lực, còn những kẻ yếu thế sẽ bị đào thải hết."
"Đó đơn giản là một mô hình xã hội học về tội phạm!" Tiểu Đào cảm khái.
"Rất đúng!"
Nhìn thấy mấy người bị đánh ngã nằm bệt dưới đất, dính đầy bùn, đồ vật trên người đều bị tước mất, tôi cau mày, thật sự chán ghét cái nơi ô uế này.
Chúng tôi dùng thao thiết tệ đổi lấy một khẩu súng lục cùng ít đạn, ngoài ra thêm một món thức ăn tiện lợi nhất, bánh quy, một thùng nước lọc. Thùng bánh chỉ có giá một đồng, nhưng thùng nước giá tận 2 đồng, cách định giá của chúng cũng thật gian manh.
Một đống đồ như vậy cứ bê đi thì không ổn lắm, tôi gọi điện cho Quang trọc đến cùng bê về. Quang trọc hớn ha hớn hở chạy tới, vừa nhìn thấy thùng bánh quy thì lập tức hai lông mày rũ xuống: "Tống ca, tôi nay phải ăn cái này ư? Khô lắm nuốt sao nổi?"
Tôi cười: "Chẳng phải ta có mua nước sao?"
Quang trọc tỏ ra bất mãn nhưng cũng không dám nói nhiều, bê cái thùng cùng chúng tôi quay về. Trên đường đi hắn nhỏ nước dãi mà nhìn mấy cô gái bán xe đồ ăn, chợt có giọng nói vang lên: "Mọi người hãy nhìn đây."
Đám tội phạm trên đường rối rít quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông đứng trên một cái bục tạm bợ, hai bên hắn là hai người đàn ông to cao vạm vỡ. Tên đứng giữa không cao lắm, hắn mặc bộ đồ len có thêu đồng tiền vàng, đeo một cặp kính đổi màu.
Hắn hướng xung quanh chắp tay: "Các vị giang hồ hào kiệt, tiểu đệ Kim Tiền Báo đa lễ, xin rao bán một vật, mời các vị thưởng lãm."
Tiểu Đào nói nhỏ: "Tên đầu trâu mặt ngựa này chính là Kim Tiền Báo? Giang Bắc Tàn Đao thật sự thế hệ sau trông quá chán."
Kim Tiền Báo móc trong túi ra một tấm thiệp mời, vừa trông thấy nó, bên dưới lập tức vỡ tổ, không ít người chửi mắng: "Khốn kiếp, ăn trộm thiệp của lão tử!" "Trả cho bọn ta!"
Vừa nói, có người liền tiến lên cướp thì bị hai gã bên cạnh Kim Tiền Báo đẩy ngã xuống dưới. Hắn cười ha hả: "Này này, mọi người đợi đã, đừng nóng nảy, ta còn chưa nói hết...nào, mở cái hộp ra."
Gã to lớn bên cạnh đưa ra một cái hộp nhựa, mở nắp, bên trong bay ra một mùi hóa học sặc sụa, những người xung quanh lập tức che mũi lùi lại.
Kim Tiền Báo cầm nắm thiệp mời lớn trong tay, ném vào cái hộp, kim loại lập tức có phản ứng, sôi sùng sục bốc khói, tôi đoán nó hẳn là axit.
Quang trọc hỏi: "Tên này làm gì vậy, ăn trộm thiệp mời rồi còn hủy chúng, hắn bị ngu à?"
Tôi lắc đầu: "Không, hắn là một con buôn cáo già, hắn biết sự quý hiếm của món hàng." Kim Tiền Báo phá hủy thiệp mời trước mặt mọi người khiến họ bất mãn, nhao nhao đòi đánh hắn, nhưng có hai tên vệ sĩ bên cạnh, chẳng ai đến gần hắn được. Thật vất vả mới yên tĩnh lại, Kim Tiền Báo lôi ra một cái bình nhỏ, đáy bình có chút chất lỏng gì đó. Trên miệng chai có buộc cố định mấy tấm thiệp mời, chừng khoảng 10 cái, Kim Tiền Báo cười nham nhở: "Mọi người cũng vừa thấy, ta đã phá hủy toàn bộ số thiệp mời, đây chỉ còn lại 10 tấm cuối cùng. Ta biết rất nhiều huynh đệ không có thiệp mời, sẽ không được tham dự yến tiệc ngày mai. Nếu như muốn thì có thể mua ở chỗ ta, 20 đồng một tấm."
"Cái gì, 20 đồng? Ngươi điên à?"
"Lấy đâu ra nhiều thao thiết tệ như vậy?"
"Mẹ, đó vốn là ngươi trộm trên người bọn ta!"
Kim Tiền Báo ra hiệu im lặng: "Các ngươi không muốn thì thôi. Còn về phần kiếm thao thiết tệ ở đâu, các ngươi tự mà nghĩ cách! Phải rồi, cảnh tỉnh một chút, trong cái chai này ta đựng axit, chỉ cần lắc mạnh một cái, đống card này sẽ rơi xuống, cho nên đàng hoàng mà đi kiếm tiền, đừng hòng có ý đồ xấu."
Dứt lời hắn nhảy xuống, được hai gã vệ sĩ hộ tống rời đi trong tiếng mắng chửi ầm ĩ. Quang trọc nhìn chằm chặp, nói: "Còn chơi như vậy sao?"
Tôi nói: "Hắn cố ý kích cầu, tên này đúng là một con buôn giỏi, mặc dù thủ đoạn hèn hạ."
Quang trọc nói: "Tống ca, đại ca còn khen hắn? Tiền này khác gì bảo bối đâu, 20 đồng khẳng định là không kiếm được, yến hội ngày mai đệ chả cần đi, ai đi thì kệ."
Quang trọc có thể không đi, nhưng chúng tôi thì khác, chúng tôi phải vào bữa tiệc mới có thể đến gần Cuồng Trù, đây là một chuyện rất đau đầu.
Thấy tôi suy tư, Quang trọc hỏi: "Tống ca, ca đúng là muốn mua thiệp mời, đây há chẳng phải là lỗ vốn sao? Theo đệ thấy hắn trộm được thì đại ca cướp được, có gì ghê gớm đâu, cứ cướp trên người kẻ khác là ok."
Tôi lắc đầu: "Ta không muốn gây thù chuốc oán, đám ở đây đều là tội phạm nguy hiểm, bị chọc tới thì chuyện gì chúng cũng dám làm."
Đúng lúc này thì một cô gái mặc đồ da bó sát đi về phía chúng tôi, đường cong uốn lượn, nhan sắc cũng có mấy phần, nhưng trang điểm lại quá đậm. Tới trước mặt, cô ta khoác lên vai tôi, nói: "Soái ca, làm một giao dịch không?"
"Giao dịch gì?"
"Đưa tôi 10 thao thiết tệ, tôi ngủ với anh một đêm!"
"Thứ trơ trẽn, bỏ tay ra!" Tiểu Đào nổi giận giật tay cô ta ra.
Cô ả cười lạnh, liếc nhìn Tiểu Đào: "Đứa xấu xí này là bạn gái anh? Không chịu suy nghĩ chút đi, cả đời này cơ hội ngủ với ưu vật như tôi không có đâu, rời khỏi đây là hết cơ hội. Tôi nồng nhiệt hơn bạn gái anh nhiều!"
"Cô em, có thể giảm giá chút được không?" Quang trọc hưng phấn nói, khóe miệng chảy nước dãi.
Cô gái ung dung đáp: "10 đồng đã là giảm giá lắm rồi."
Tôi nói: "Đúng vậy, quá rẻ mạt, để được tham gia yến hội ngày mai cần 100 đồng, vậy cô sẽ phải ngủ với 10 người đàn ông đấy."