Chương 49: [Dịch] Bá Chủ Mạt Thế

Có khách tới chơi

Phiên bản dịch 7216 chữ

"Lộp bộp!"

Mưa máu rơi xuống làn da của Tần Vũ, làm Tần Vũ cảm thấy có một cơn đau nhói, như là bị nước sôi dội vào, cảm giác này là lần đầu tiên anh trải qua từ khi tận thế mới bắt đầu, cảm giác mãnh liệt hơn hẳn trận mưa máu cách đây không lâu.

“Đi, chúng ta trú mưa một lát.” Tần Vũ nói, anh phát hiện Tần Tiểu Vũ vẫn như giống như lần trước, mưa máu rơi xuống trên da thịt cô, nhưng không thấy cô đau đơn chút nào.

Mưa máu không tốt cho con người, nhưng lại tốt cho hầu hết tất cả các sinh vật khác, không biết tại sao nhưng Tần Vũ linh cảm thành phố sau trận mưa máu này sẽ trở nên nguy hiểm hơn, mưa máu có thể thúc đẩy tốc độ tiến hóa vi-rút ở thây ma và ở thú biến dị.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, hai người tìm một nơi gần đó để trú mưa, đây là một nhà kho bỏ hoang, Tần Vũ đẩy cánh cửa sắt ra, một luồng hơi ẩm ướt phả vào mặt của anh, nhà kho này khá rộng, có rất nhiều gỗ bên trong, có vẻ như nhà kho này chỉ là nơi chứa gỗ, bớt đi rất nhiều rắc rối.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhặt mấy khúc gỗ vùi lại với nhau rồi châm lửa đốt, ánh lửa sáng rực chiếu rọi cả khu vực xung quanh, hai người ngồi quanh đống lửa.

Tần Tiểu Vũ nói: "Anh, em đói bụng, em muốn ăn mì, đã lâu rồi em không được ăn."

Nói xong, cô nhìn Tần Vũ với ánh mắt đáng thương.

Tần Vũ cười nói: "Muốn anh nấu cho em ăn thì nói đừng giả bộ đáng thương."

Tần Vũ mở ba lô lấy ra một cái bát sắt, sau đó đổ nước khoáng vào, sau đó đổ một gói mì ăn liền vào, sau khi cho gia vị vào, từ trong tay anh xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ cam nhạt, ngọn lửa với màu sắc như vậy biểu thị rằng anh sắp tiến hóa, ở cấp tiến hóa thứ hai, năng lực ngọn lửa sẽ được tăng cường đến một trình độ nhất định, khi hoàn toàn biến thành màu trắng, nhiệt lượng thiêu đốt của nó sẽ nóng chảy được cả thép.

Không bao lâu, nước trong bát sôi lên, nước miếng Tần Tiểu Vũ suýt chút nữa chảy ra vì mùi thơm hấp dẫn của mì ăn liền, Tần Vũ cười đưa qua: "Để mình em ăn thôi, trong túi cũng không còn nhiều lắm."

Tần Vũ đem cái bát đưa cho Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ cũng không sợ nóng, hận không thể ngậm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưởng thụ.

Đã hai tháng trôi qua kể từ tận thế, Tần Tiểu Vũ rất thích ăn loại mì ăn liền thơm ngon này, bởi vì những gì không có được người ta luôn khao khát, tận thế đến nên mì gói được coi là mĩ vị, là thực phẩm khan hiếm rồi, bữa ăn nhẹ lại trở thành một bữa ăn xa xỉ.

Sau khi trở thành người tiến hóa, khẩu phần ăn sẽ lớn hơn so với người bình thường, loại mì ăn liền này lượng calo không nhiều, ăn mười bát cũng không thấy no, cho nên lương thực chính là thịt.

Lại nói, Tần Vũ lấy ra ít thịt, gia vị…trong lúc anh đang nướng thịt thì anh đột ngột dừng lại.

Bởi vì Tần Vũ đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân yếu ớt đi về phía hai người.

"Là thây ma sao?" Nhìn về phía cửa phương hướng, Tần Tiểu Vũ hỏi, dù sao cô cũng không quá lo lắng, bởi vì giết thây ma bình thương rất đơn giản, lúc này xuất hiện thây ma cô có chút ăn không ngon.

"Không, là người, ước chừng bốn năm người." Tần Vũ nói, anh từ tiếng bước chân yếu ớt mà phán đoán, nếu là thây ma tiếng bước chân của chúng không đều, bởi vì chúng nó đi lắc lư, mà người đi bộ bình thường đều có khoảng cách nhất định giữa các bước chân, rất dễ dàng phân biệt.

“Bên trong có người sao?” Cửa sắt bị đẩy ra, tổng cộng có bốn người xông vào, nhìn thấy Tần Vũ ngồi bên đống lửa liền đồng thời chĩa súng về phía hai người.

“Tốt nhất là các người cất súng đi.” Tần Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, đối phương có bốn người, đều là đàn ông tuổi ba mươi, xem hành động của bọn họ, dường như đều là lính đánh trận lâu năm.

"Xin lỗi anh, chúng tôi muốn tiến vào trú mưa, không nghĩ tới nơi này có người, thật sự là làm phiền , chúng ta cùng ở đây trú mưa có được không?" nhìn như một người cầm đầu nhóm người vừa cất giọng vừa phất phất tay, những người khác cũng thu súng xuống. Khi bọn họ vào trong nhìn thấy hai người, cũng không cảm thấy hai thiếu niên này có thể uy hiếp được bọn họ.

Chỉ là bọn họ đều liếc mắt nhìn trường thương sắc bén đặt bên cạnh Tần Vũ, cũng biết hai người này không phải người bình thường, vẫn có sức chiến đấu nhất định.

Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, nếu là kiếp trước anh bị chĩa súng vào người, anh nhất định đã tấn công rồi, nhưng mà ở kiếp này, anh xác thực đã giải trừ rất nhiều địch ý, đây là bởi vì Tần Tiểu Vũ.

“Nhóc con, không hoan nghênh bọn ta à?” Bốn người nghe thấy Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, một người trông như lưu manh đột nhiên nhíu mày lên giọng.

Tần Vũ cúi đầu ăn mì, không thèm để ý tới anh ta.

Thấy vậy, người đó nhất thời nổi giận, tiến lên một bước, cả giận nói: "Mày dám làm bộ làm tịch trước mặt tao à! Nói cho mày rõ, tao đã giết không biết bao nhiêu kẻ tự cho mình là giỏi như mày rồi. Bây giờ là tận thế, không còn là thời đại hòa bình kia. Tao không hiểu nổi mày nghĩ gì nữa muốn thử ăn đạn sao? Tao..."

“Im đi!” Tần Vũ đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói, trong mắt đã bắn ra hàn quang.

"Mày. . . " Người đàn ông nghe vậy cả giận, nắm đấm nắm chặt, xương cốt cọ vào nhau, phát ra "Rắc rắc" một tiếng, chuẩn bị ra tay.

"Đừng làm loạn nữa!" Người đàn ông có râu đè vai anh ta xuống và cau mày nói: “Lý Tùng, cậu thanh niên này hẳn tính tình như vậy rồi, anh tốt nhất là nên bình tĩnh lại!"

Người đàn ông tên Lý Tùng hít sâu một hơi, buông nắm đấm ra, nhưng lại nhìn về phía Tần Vũ, nhăn mặt: "Không hoan nghênh tao thì sao? Đây cũng không phải nhà của mày, chúng tao còn muốn ở lại đây nghỉ ngơi!"

“Hừ!” Người đàn ông tên Lý Tùng giống như Tần Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó đắc thắng cùng những người khác đi đến vị trí cách đó mười mét rồi ngồi xuống.

“Ha ha ha!” Tần Tiểu Vũ che miệng cười, cô cảm thấy có chút buồn cười, Lý Tùng này rõ ràng không biết mình đã dạo một vòng quanh cửa địa ngục, nếu không phải vì đang bận nướng thịt, Tần Vũ chắc chắn sẽ làm ra hành động gì đó, cô lè lười nhỏ, bắt chước giọng nói của Lý Tùng trước mặt Tần Vũ ,Tần Vũ không nhịn được cũng muốn cười khi nhìn thấy đầu lưỡi non nớt hồng hồng của cô.

Tần Vũ lắc đầu: "Thôi nào, mau ăn đi, đừng bắt chước tên hề kia nữa."

"Nhóc con, mày thật là muốn ăn thử kẹo đồng sao?" Tần Vũ không có ý hạ thấp giọng, Lý Tùng đang định đứng lên kiếm củi nghe Tần Vũ nói trên trán của gã đột nhiên nổi gân xanh, muốn xông tới, lại bị những người còn lại ngăn cản, ba người kia khá bình tĩnh cũng không bốc đồng như gã ta.

“Đều là người tiến hóa sao?” Tần Tiểu Vũ tò mò hỏi.

"Ừ, cả bốn người, người râu quai nón kia còn tạm được, hẳn là có luyện qua võ công, ba người còn lại hơi kém chút.” Tần Vũ gật đầu nói.

Lời này vừa nói ra, bốn người đang nhặt củi nhóm lửa đều sững lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì như Tần Vũ đã nói, người có râu trong bốn người bọn họ là mạnh nhất, và trước khi tận thế người có râu đã tập qua quyền anh.

Nhưng ... làm thế nào mà người thanh niên ấy biết rằng bốn người họ đều là những người tiến hóa? Đã biết rõ cả 04 đều là người tiến hóa, giọng điệu còn mỉa mai như vậy?

Hiện tại cho dù là người ngu xuẩn nhất cũng biết, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tuyệt đối không phải người bình thường, chí ít có thể đều là người tiến hóa, thực lực cũng sẽ không yếu!

Lý Tùng sắc mặt đại biến, có chút xấu hổ, đối phương có thái độ vừa rồi là hoàn toàn hợp lý, bởi vì người thanh niên đó thật sự không coi trọng thực lực của gã ta!

Bạn đang đọc [Dịch] Bá Chủ Mạt Thế của Thiên Địa Nhất Huấn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    234

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!