"Hừm, có lẽ cũng chỉ là đoán mò thôi!" Lý Tùng có chút không phục mà khịt mũi, nhưng ngay cả chính gã cũng không tin Tần Vũ có thể đoán ra được bọn họ đều là người tiến hóa và thủ lĩnh của bọn họ đã luyện võ công.
Ở phía đối diện, bốn người hiển nhiên có chút kinh ngạc, bọn họ cũng không biết mình đã gặp phải thần thánh phương nào, so với bầu không khí buồn tẻ của bọn họ, Tần Vũ và hai người bọn họ đang rất vui vẻ, nhìn không ra có chút mất tự nhiên nào.
Thế nhưng bốn người cũng nhìn ra nếu như không chủ động trêu chọc đối phương, thì người ta cũng là không thèm để ý đến bọn họ, chỉ cần song phương, nước giếng không phạm nước sông là được. Bọn họ có vẻ mặt nặng nề, châm lửa đốt đống củi vừa nhặt, sau đó họ ngồi quanh đống lửa, lấy ra là một số bánh quy, lương khô, đồ hộp… và bắt đầu ăn.
Ước chừng mấy chục phút sau, trận mưa máu càng lúc càng lớn, bên ngoài hạt mưa rơi xuống đất phát ra tiếng "lộp bộp" ngược lại trong nhà càng thêm yên tĩnh.
“Cơn mưa rơi bên hiên hè vắng… Ta bên nhau tình cờ trú mưa bên thềm phút chốc… Một ngày tốt lành, chúc mọi người sức khỏe!” Vừa lúc đó cửa sắt bị đẩy ra, một giọng hát vịt đực cùng lời chào, lớn tiếng vang lên.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, khiến cho những người vốn đang im lặng trong phòng đều có vẻ ngưng trọng, ai ai cũng người đều đề phòng.
Lý Tùng ánh mắt lạnh lùng: "Là ai? Ồn ào như vậy?"
"Ầm! Ầm!"
Một tia chớp loé lên, ánh chớp phản chiếu vào căn phòng, làm khung cảnh nhà kho sáng lên như ban ngày.
“Mẹ kiếp, Dọa người ta sợ chết khiếp rồi!” Người thanh niên vừa mở cửa sắt vốn là đang ngẩng cao đầu tràn đầy khí thế, nhưng không ngờ tới một tia chớp đột nhiên nổ vang trời, cả người run lên, dường như ý thức được bộ dạng của mình, ngượng ngùng gãi đầu: "Xin chào mọi người, tôi chỉ đi ngang qua trú mưa mà thôi."
Lúc này Tần Vũ cũng nhìn rõ dung mạo của người này, là một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi, cũng trạc tuổi anh, khá đẹp trai, bởi vì dầm mưa nên vẫn run rẩy đứng đó, rõ ràng có đau đớn nhưng anh ta đã cố kìm nén và không kêu rên chút nào.
“Hừ, nơi này không chào đón người lạ, phải trú mưa thì đi chỗ khác đi!” Lý Tùng vừa nhìn thấy người thanh niên liền hừ lạnh, thẳng thừng xua đuổi.
Thanh niên trợn mắt ngoác mồm, giơ ngón tay giữa về phía anh: "Anh là gì? Chó canh kho sao? Hay đây là nhà của anh à! Tôi quyết định trú mưa ở đây! Xông tới đây cắn tôi đi! Gâu! Gâu!"
"Ha! Ha!"
Tần Tiểu Vũ không thể nhịn được cười, cảm thấy khá nhẹ nhõm, Lý Tùng này thực sự rất xui xẻo, những người gã ta gặp đều là những người không nể mặt gã. Còn người thanh niên lạ mặt kia lại hơi có vẻ khùng khùng, đúng là cây hài mà.
"Mày..." Lý Tùng tức giận sắp nổ tung.
"Được rồi, được rồi, đừng nói thêm gì nữa!" Người đàn ông có râu mắng, lời nói của anh ta đã có chút tức giận, Lý Tùng này tính tình không tốt, chính gã mới là người gây loạn nhiều chuyện.
Lý Tùng nghiến răng nhưng sợ người có râu nên đành chịu nhịn.
Mà thanh niên nhìn thoáng qua cô gái đang cười cười, Tần Tiểu Vũ, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới, chân thành nói: "Ối! Chị gái ơi, chị quá đẹp! Chị so với tiên nữ trên trời còn đẹp hơn!"
“Ừm…tôi cũng nhỏ tuổi thôi, anh không nên gọi vậy, cảm ơn vì lời khen.” Tần Tiểu Vũ không ngờ người thanh niên này lại khen cô nhiều như vậy, hơn nữa anh ta còn có vẻ mặt chân thành, khiến người ta có cảm giác rất thân thiết, cô có chút xấu hổ.
"Oa! Mì ăn liền! Đúng mì ăn liền rồi! Cho tôi xin một ít được không? Cả ngày nay tôi chưa ăn gì, bây giờ kiếm đồ ăn càng ngày càng khó, tận thế khốn nạn thật sớm muộn gì cũng khiến người ta đói chết." đôi mắt to đen của người thanh niên như lấp lánh đầy sao nhìn về bát mì của Tần Tiểu Vũ.
"Cũng được, tôi sẽ cho anh hẳn một gói mới, nhưng cũng chỉ có thể là một gói duy nhất thôi, chúng tôi cũng không có nhiều." Tần Tiểu Vũ nhìn sang Tần Vũ, thấy Tần Vũ không có phản đối, cô gật đầu đưa cho người thanh niên một gói mì ăn liền.
"Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều. Tôi tên là Địch Thiếu Phong, Địch trong gà rừng, Thiếu vẫn là thiếu, còn Phong là núi, tôi là một con gà rừng thiếu núi, gà rừng mà thiếu núi thì lắm chuyện lắm…À tôi vẫn chưa hỏi tên của các bạn, các bạn thực sự là những người tốt!"
"Tôi tên là Tần Tiểu Vũ, còn đây là anh của tôi, Tần Vũ." Tần Tiểu Vũ cũng giới thiệu, đồng thời cảm thấy người tên Địch Thiếu Phong có nét gần gũi chân thành, khùng khùng, lố lố, nhiều chuyện, nhưng không làm cô thấy phản cảm.
Địch Thiếu Phong ngồi xuống bên cạnh hai người, xé một gói mì ăn liền, vò nát rồi cho gia vị vào, ăn sống luôn gói mì khô khan, vừa ăn vừa phàn nàn: “Ôi, càng ngày càng khó sống rồi đây! Khắp nơi đều là thây ma cùng biến dị thú, thực phẩm càng ngày càng khó tìm, biến dị thú thịt dai nhách khó ăn đến mức người chết cũng không thèm, đấy mọi người thấy thây ma có thèm đuổi biến dị thú đâu... lại cứ nhè con người mà đuổi. Ối trời ơi là trời.”
“Thịt biến dị thú xác thực không ngon.” Tần Tiểu Vũ đồng tình gật đầu, nhưng cũng hoa mày chóng mặt với hiện tượng loạn ngôn của Địch Thiếu Phong.
Thịt thú biến dị, có thể ăn, chỉ cần chế biến sơ qua, nhưng mùi vị quả thật như cứt, rất khó tiêu hóa, nếu ăn quá nhiều thì ngay cả năng lượng tiến hóa cũng cạn kiệt, cho nên không ai nguyện ý ăn nó, nếu đó không phải là đường cùng.
Tần Vũ âm thầm quan sát người thanh niên này, trực giác của anh rất mạnh, có thể thông qua cơ thịt co bóp, động tác đi lại, hình thái hô hấp, khí sắc khuôn mặt...của đối phương mà đưa ra phán đoán chi tiết về đối phương, vừa rồi anh đưa ra nhận định về nhóm bốn người kia. Biết họ là những người tiến hóa, bởi vì thể chất của bốn người họ vượt trội hơn nhiều so với người bình thường, đi lại rất có lực, nhất là người đàn ông có râu với cánh tay có cơ bắp mạnh mẽ và bước đi như gió, hơi thở người đàn ông có râu còn theo nhịp, tuy không bộc lộ nhưng khí thế ẩn giấu sắc bén...còn nhiều điểm khác đều thể hiện anh ta là người luyện võ.
Nhưng Tần Vũ lại phát hiện mình không thể nhìn thấu được Địch Thiếu Phong, cơ bắp của Địch Thiếu Phong lỏng lẻo, làn da trắng nõn non nớt, một mình rong ruổi trong thành phố nguy hiểm này, nhìn thế nào cũng không phải người bình thường, cho nên Tần Vũ mới dám kết luận thanh niên này người tiến hóa, hơn nữa có thể dầm mình trong mưa máu đến ướt sũng thật là không đơn giản, nhưng anh chưa đoán ra đối phương có năng lực như thế nào, Tần Vũ quan tâm đến năng lực của Địch Thiếu Phong, còn tính cách của anh ta thế nào thì tính sau, hiện tại anh rất có hứng thú với người thanh niên này.
Địch Thiếu Phong nói qúa nhiều, thường xuyên trò chuyện với Tần Tiểu Vũ, nhưng lạ là Tần Tiểu Vũ không hề khó chịu thậm chí còn mỉm cười.
Mà Tần Vũ cũng không có địch ý với Địch Thiếu Phong, bởi vì anh cảm nhận được ánh mắt trong sáng của đối phương, nhìn không giống người có lòng dạ âm hiểm, tuy nói nhiều nhưng lời nói đều rất có chừng mực, vừa rồi đối đầu với Lý Tùng rất cứng rắn, hẳn Địch Thiếu Phong cũng không phải người hiền lành dễ bắt nạt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mưa máu vẫn không có dừng lại, lộp bộp… lộp bộp, một hai ngày chắc cũng sẽ chưa ngừng lại.
Một ngày chớp mắt trôi qua, mưa máu vẫn rơi không ngừng, không có ngớt đi chút nào, trong nhà kho bỏ hoang có bảy người chia làm hai bên không can thiệp lẫn nhau, cũng không có gì bất ngờ xảy ra.
Thẳng đến đêm hôm sau, khi Tần Vũ đang dựa vào đống củi thở đều đều, Tần Tiểu Vũ cũng tựa vào trên vai của anh ngủ rất ngon, Địch Thiếu Phong thì đặt mình dưới đất, anh nằm đó ngủ, rất tùy ý, mà thỉnh thoảng anh ta lại mấp máy môi, nước dãi chảy ra, như thể anh ta đang mơ được ăn những món ăn ngon.
"Hừm, thật là một đám tay mơ, gà mờ." Ba trong số bốn người phía xa bên kia đang ngủ, nhưng một người đang ngồi bên đống lửa, và người này là Lý Tùng.
"Dám ngủ sâu giấc như vậy trong ngày tận thế nguy hiểm này, thậm chí không có người gác đêm, đúng là muốn chết. Không nghĩ ra gà mờ như chúng lại có thể sống sót đến giờ này." Lý Tùng cong môi, khuôn mặt đầy khinh bỉ.
Đội nhóm của Lý Tùng có 04 người, mỗi người đều có thực lực không hề yếu, họ đã sống ở thành phố này gần hai tháng, họ đã trải qua nhiều nguy hiểm, có thể được coi là đã trui rèn trong máu lửa. Kinh nghiệm sinh tồn cũng rất phong phú, như ban đêm nghỉ ngơi, nhất định phải có người tỉnh táo đề phòng, không để bị công kích, bọn họ cứ ba giờ lại luân phiên một lần, tránh vì thiếu sơ suất mà không phản công kịp.