Chương 77: [Dịch] Bá Chủ Mạt Thế

Ma Nhân Tộc và ngôi nhà bằng gạch

Phiên bản dịch 8726 chữ

"Đây là. . . Có một vết nứt không gian, dị tộc đổ bộ xuống trái đất." Tần Vũ trầm giọng nói, thần sắc của anh có chút âm trầm.

Đây là một cảnh tượng khi dị tộc khác kéo đến trái đất từ một không gian tiếp giáp khác, hơn trăm năm tận thế về sau nghe đồn đại rằng thế giới dị tộc va chạm với thế giới nhân loại, cho nên hai thế giới có kết nối với nhau. Thường thì nơi sinh sống của dị tộc là bên ngoài trái đất. Sức mạnh của không gian khác biệt sẽ ăn mòn kết giới không gian của trái đất, và xé ra một vết nứt không gian lớn trên bầu trời của trái đất, tạo lên một cảnh tượng trước mắt mọi người hiện giờ.

Mà từ vết nứt này, tuy sẽ có dị tộc từ thế giới khác đi tới, nhưng bởi vì quy tắc không gian có hạn chế, vết nứt không gian này trong thời gian ngắn sẽ tự động chữa trị, nhưng Tần Vũ biết lực lượng quy tắc cũng không phải mãi mãi... Vết nứt sẽ càng ngày càng nhiều, pháp tắc sửa chữa lực lượng sẽ càng ngày càng yếu, vì lý do đó dị chủng tộc cũng tới trái đất sẽ là càng nhiều và càng mạnh!

Đương nhiên, khe nứt không gian thật ra là cửa hai chiều, người ngoài hành tinh, dị tộc có thể thông qua khe nứt không gian tiến vào nhân loại thế giới, con người cũng có thể thông qua khe nứt không gian tiến vào dị giới.

Chỉ là không ai dám liều lĩnh tiến vào như vậy, bởi vì dị giới quá nguy hiểm, theo những người may mắn tiến vào dị giới và sống sót trở về, dị giới là thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới bình thường của chúng ta, dị tộc hay người ngoài hành tinh mạnh hơn con người rất nhiều, vì vậy dị tộc đang không ngừng xâm lấn và chiếm lĩnh thế giới loài người, và thế giới loài người chỉ có thể chịu đựng một cách thụ động!

"Mọi người. . . Nhìn xem kìa, hình như có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống!" Những người sống sót trong tòa nhà chung cư khi nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi kêu lên.

Quả nhiên, trong vết nứt trên bầu trời, từng đốm đen từ đó rơi xuống, dày đặc như mưa.

"Hả? Là Ngưu Đầu Nhân?" Những người khác vì khoảng cách quá xa nhìn không rõ, nhưng hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều là người tiến hóa cấp hai, nhãn lực của họ vượt xa người bình thường, cho nên có thể nhìn rõ ràng những điểm đen này.

Đây là một loại quái vật có đầu trâu, thân người, trên đỉnh của cái đầu trâu rất lớn có hai chiếc sừng sắc nhọn vô cùng, dường như có thể chọc thủng tường thép, dưới đầu trâu là một thân người với các chân, tay to khỏe, được bao phủ bởi các búi cơ thắt nút rắn chắc nhìn như cốt thép được đổ thêm bê tông, tràn đầy lực lượng mạnh mẽ bùng nổ.

Bọn họ đều cao hơn hai mét, mặc dù những Ngưu Đầu Nhân này đang rơi từ trên bầu trời xuống mặt đất với khoảng cách rất xa, nhưng không có một quái vật nào cảm thấy sợ hãi, ngược lại bọn chúng hưng phấn quay đầu tứ tung nhìn bốn phía, tựa hồ cực kỳ vui mừng khi đến được một bãi săn mới.

“Là Ma Nhân Tộc, Ngưu Đầu Nhân.” Tần Vũ nói, dị tộc có một đại chủng tộc gọi là Ma Nhân Tộc, bọn họ bình thường có hình dáng tương tự nhân loại, mà Ngưu Đầu Nhân chính là một loài quái vật cấp thấp thuộc Ma Nhân Tộc.

"Nhưng số lượng như này. . . thật nhiều!" Tần Tiểu Vũ không khỏi hít vào một hơi, đông nhung nhúc Ngưu Đầu Nhân kéo dài mấy nghìn mét từ trong khe nứt cực lớn giống như mưa rơi xuống, dường như không có điểm cuối.

"Ầm…ầm! ... Ầm!”

Các Ngưu Đầu Nhân rơi xuống đất từ độ cao vài nghìn mét, nhưng chúng không tan thành từng mảnh như tưởng tượng, mà ngược lại, mặt đất rung chuyển một lúc, sau đó chúng đứng vững vàng trên mặt đất.

"Tại sao lại có thể như thế? Bọn chúng có thể hình rất lớn, nếu như từ mấy ngàn mét độ cao rơi xuống, xương cốt phải gãy rời mới đúng?" Tần Tiểu Vũ khó hiểu hỏi.

"Đây là pháp tắc chi lực bảo vệ bọn chúng, vô luận là nhân loại đến dị tộc thế giới hay dị tộc đến nhân gian thế giới, đều sẽ có pháp tắc chi lực bảo vệ, nếu như rơi xuống đất, cũng sẽ không bị thương." Tần Vũ nói, Tần Tiểu Vũ gật đầu, có chút hiểu được.

" Um mu mu mu!"

Các Ngưu Đầu Nhân lần lượt đáp xuống mặt đất, và chúng gầm lên đầy phấn khích, như thể chúng rất vui mừng khi hạ cánh thành công xuống thế giới loài người.

Những Ngưu Đầu Nhân này không hề dừng lại trên mặt đất, mà là dùng một đôi mắt trâu to như chuông đồng nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đột nhiên mũi của ba Ngưu Đầu Nhân giật giật, trên mặt lộ ra vẻ khát máu, tất cả lao về phía một ngôi nhà bằng gạch trên phố.

"Rầm rầm!"

Trước mặt Ngưu Đầu Nhân, bức tường kiên cố trông mỏng manh như tờ giấy bạc, cái chân to như chân voi của một Ngưu Đầu Nhân vung lên đạp dữ dội vào nó, và bức tường đổ sập với một tiếng nổ lớn.

-----

“Không, không……đừng tới đây.”

Một nam một nữ quần áo bẩn thỉu sợ hãi rúc vào một góc nhà, ôm nhau run lẩy bẩy.

"Lè! Tách… tách!"

Một thân thể to lớn của con Ngưu Đầu Nhân đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài tường, nó đã đạp nát bức tường chui vào, con Ngưu Đầu Nhân vươn cái lưỡi đỏ tươi liếm môi, khóe miệng chảy ra dịch nhầy nhớt nhớt kinh tởm rơi xuống trên mặt đất.

"Tao. . . Tao liều mạng với mày!" Người đàn ông nhìn sang thấy vợ mình đang run rẩy ngồi bên cạnh, trong lòng dâng lên một cỗ dũng khí không hiểu nổi, ông ta kéo nhẹ mái đầu người phụ nữ vào trong lòng, xoa nhẹ, ôm chặt, rồi hôn lên tóc, sau đó cả người của người đàn ông đứng bật dậy, chộp lấy cây gậy bóng chày bằng kim loại bên cạnh, gầm lên một câu và lao rất nhanh về phía con Ngưu Đầu Nhân.

“Bộp! Bộp!” Người đàn ông dùng hết sức vung gậy về phía con Ngưu Đầu Nhân, con Ngưu Đầu Nhân nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu tại sao con kiến yếu ớt trước mặt lại có can đảm phản kháng, giơ cánh tay ra trước đỡ đòn, cây gậy bóng chày bằng kim loại cứng đập giận dữ vào cánh tay to lớn của con Ngưu Đầu Nhân, tạo ra âm thanh chói tai.

Người đàn ông chỉ cảm thấy như mình đã đụng phải thép, bàn tay anh ta bị rạn nứt ra, cánh tay của Ngưu Đầu Nhân thậm chí không hề lay động, trên làn da nâu không có một vết tích nào.

“Bụp! ... Hự!

Người đàn ông nghiến răng rút cây gậy bóng chày ra khỏi bàn tay của con Ngưu Đầu Nhân, vừa định đánh tiếp, nhưng chưa kịp thì bị một nắm đấm to như quả bưởi của con Ngưu Đầu Nhân đấm thẳng vào bụng người đàn ông, cú đấm mạnh đến nỗi khiến anh ta bay ngược lại sau, đập vào tường và nôn ra máu.

“Cố gắng bình tĩnh! Bỏ chạy đi! Anh sẽ cầm chân quái vật này! Anh yêu vợ nhiều!... …Aaaaaaaa! Tao tới đây!”

Người chồng gắng sức hướng cái miệng đầy máu của mình về phía người vợ cố nói những điều nhắn nhủ cuối cùng, nắm đấm to như quả bưởi của Ngưu Đầu Nhân dường như đã làm dập nát nội tạng trong cơ thể của người chồng, máu, dịch phổi và ruột gan nát nhừ của người chồng không ngừng được nôn ra từ miệng. Cực kỳ đau đớn, dồn hết sức lực cuối cùng, người chồng gào thét và lao lên lại một lần nữa về phía Ngưu Đầu Nhân, anh ta ôm chặt lấy người con quái vật.

Người chồng đang cố siết chặt tay thì một bàn tay to khỏe mạnh nắm chặt lấy đầu của anh ta, Ngưu Đầu Nhân nhấc bổng người của anh ta lên. Chân của người chồng cũng bị nhấc lên khỏi mặt đất, anh ta vung chân đá một cách yếu ớt vào người của Ngưu Đầu Nhân, nhưng điều này không thể thay đổi số phận của anh ta.

“Rắc!” Ngưu Đầu Nhân có cái miệng lớn đến độ khoa trương, không giống trâu ăn cỏ bình thường, nó có một cái miệng đầy răng nhọn, khi cái miệng lớn của nó khép lại, hàm răng sắc nhọn của nó cắn vào chính giữa đầu của người chồng.

"Á… á!"

Người chồng gào lên đau đớn, nước mắt của ‘đàn ông’ cũng phải chảy dài. Còn đôi mắt khát máu của Ngưu Đầu Nhân thì không biểu lộ cảm xúc, răng của nó nghiến chặt, máu me bay tứ tung, người vợ nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, cô cũng không bỏ chạy nữa, chỉ biết gục mặt, quỳ hai gối và khóc trong đau đớn, nhưng bất lực không thể thay đổi được gì. . .

"Um mu mu! Rầm! Rầm!"

Những bức tường khác của ngôi nhà bị xé toạc, và hai Ngưu Đầu Nhân khác xông vào. Bọn chúng dán đôi mắt khát máu vào người vợ.

"Anh! Em đến với anh... tới đây đi bọn khốn!"

Bi kịch trong ngôi nhà bằng gạch chỉ là một mô hình thu nhỏ, vô luận là thời đại chiến tranh hay tận thế, người thống khổ nhất, chịu nhiều tổn thương nhất vẫn luôn là những người bình thường bất lực, làm sao để họ có thể biết về người tiến hóa, làm như nào để họ có thể trở nên mạnh mẽ, lỗi mang danh ‘bất lực’ đáng nhẽ không phải của họ những người yếu ớt tầm thường, mà là bởi vì cái thế giới u ám, tàn khốc đầy mùi máu tanh này.

-----

"Đây là nguyên cả một bộ lạc Ngưu Đầu Nhân tới đây sao?" Tần Vũ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, mới mấy phút mà đã có mấy vạn Ngưu Đầu Nhân từ trong vết nứt không gian đi xuống, xem ra vẫn còn không ít Ngưu Đầu Nhân. Không ngừng có quái vật Ngưu Đầu Nhân hạ xuống, điều này làm cho Tần Vũ híp mắt lại, đoán chừng vết nứt không gian này nối với đầu kia dị giới vừa vặn là một bộ lạc Ngưu Đầu Nhân, nếu không căn bản không có khả năng đổ bộ xuống nhân gian cả đoàn Ngưu Đầu Nhân đông đảo như vậy.

Bạn đang đọc [Dịch] Bá Chủ Mạt Thế của Thiên Địa Nhất Huấn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    220

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!