Khi Sở Hi Thanh đang giằng co với Hành Úy ở trên lôi đài, thì có ba người phụ nữ ở ngoài lôi đài đang nhìn hắn.
Một là Tạ Chân Khanh, lúc này nàng đang đứng ở trên đỉnh chóp của một tòa nhà cao, cúi người nhìn xuống phía dưới.
Luận Võ Lâu cách Miếu thị không xa, khi chuyện xảy ra thì nàng cũng đã phát hiện.
Nàng không ngờ sau khi Sở Hi Thanh giết con Hà La Ngư kia xong, thì lại gặp phải phong ba lớn như vậy ở trong Cổ Thị tập.
Có điều, sau khi nàng xem xong hai trận chiến đấu kia, Tạ Chân Khanh cảm thấy thiếu niên ốm yếu ở trên đài kia, lại được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Phong thái như vậy, quả thực là đẹp như tranh. . .
Khi nàng nhìn thấy ‘phù văn Ưng Kiếm’ ở trong tay Hành Úy, nhất lời lại nổi lòng tức giận: “Long Hành này, quả thực là không cần mặt mũi.”
“Từ xưa đến nay, Long đại công tử làm việc đều không chừa thủ đoạn nào, hắn cũng không để ý người khác nghĩ gì.” Đổng Lâm Sơn cũng theo sau, hắn vuốt râu dài: “Sở Hi Thanh này thật sự để cho ta bất ngờ. Xem ra những lời đồn đại kia cũng không phải không có căn cứ. Bài văn chương cũ của chúng ta đúng là hơi bảo thủ.”
Tạ Chân Khanh gật đầu.
Sau khi nhìn đao của Sở Hi Thanh, nàng đã hơi tin tưởng là con Hà La Ngư kia chết ở trong tay Sở Hi Thanh.
Hà La Ngư mặc dù là yêu ngư bát phẩm, nhưng nếu như nó không có phòng bị từ trước, bị Sở Hi Thanh áp sát quá gần, thì vẫn sẽ bị Sở Hi Thanh chém chết thôi.
Nhưng mà bây giờ, nàng lại lo lắng cho sinh tử của Sở Hi Thanh hơn.
Tạ Chân Khanh chỉ cần nhìn tư thế là đã biết Hành Úy ở trên đài là cao thủ Cửu Cung Kiếm rồi.
Người như vậy mà cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ trong tay thì càng không phải là chuyện nhỏ, dù là võ tu mới nhập môn cầm nó, thì cũng có thể nắm giữ sức chiến đấu của cửu phẩm.
Nhưng đúng lúc này, Đổng Lâm Sơn a một tiếng, thân thể hắn hơi run lên, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc: “Trận chiến này. . . thú vị.”
“Thú vị cái gì?” Tạ Chân Khanh quay đầu, tò mò nhìn Đổng Lâm Sơn: “Lão Đổng, người nhìn ra cái gì rồi?”
Lão Đổng bên cạnh này, tuy rằng tu vị không cao, chỉ có bát phẩm, nhưng là một biên soạn lâu năm ở trong Luận Võ Lâu, đảm nhiệm ‘khảo đính điển bộ’ hai mươi năm năm rồi, đôi mắt này đã gặp qua vô số võ tu, kiến thức rất rộng rãi.
Hắn còn có thiên phú Ưng Nhãn, nên sức quan sát rất mạnh.
“Là đao ý, một loại đao ý tên là Nhai Tí! Ngày xưa Đổng mỗ may mắn từng nhìn thấy Bá Võ Vương thời thiếu nữ dùng qua một lần.”
Đổng Lâm Sơn chậc chậc hai tiếng: “Không ngờ mười sáu năm trôi qua, lại có người nắm giữ loại đao ý này.”
Tạ Chân Khanh hơi cau mày, lòng thầm nói đao ý thì lại làm sao?
Võ tu cửu phẩm lĩnh ngộ đao ý thì dù mạnh nhưng cũng chỉ có giới hạn, căn bản là không đủ cân bằng ưu thế với thanh ‘phù văn Ưng Kiếm’ kia.
Tiếp đó, Đổng Lâm Sơn lại không giải thích gì hơn, hắn chỉ bình tĩnh nhìn thiếu niên trên võ đài.
Thiếu niên này có thể sống sót hay không, phải nhìn xem hắn đã lĩnh ngộ đao ý đến mức độ nào rồi.
Hắn từng nhìn thấy Nhai Tí đao ý ở trên người Tần Mộc Ca, trong trường hợp kẻ địch càng đông thì sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Mà lúc này, đâu chỉ có ba bốn trăm người ở hiện trường muốn kêu đánh kêu giết Sở Hi Thanh?
Đổng Lâm Sơn vô cùng xem trọng loại đao ý này, nhưng tiếc là Tần Mộc Ca không tiếp tục đi con đường này, không tái hiện được huy hoàng của Huyết Nhai Đao Quân khi xưa.
Tuy nhiên, Tần Mộc Ca chung quy vẫn là Tần Mộc Ca, thế gian này chỉ có một Tần Mộc Ca mà thôi.
Cái thiếu niên tên là Sở Hi Thanh này, chỉ sợ là không thể nào so sánh với Bà Võ Vương từng xưng bá Bắc vực mười hai năm kia.
Tại một bên khác của võ đài, Lục Loạn Ly đang che giấu ở trong đám người, nàng còn hai loại pháp thuật để lên cơ thể mình, bàn tay trái giấu trong tay áo còn cầm một viên ngọc phù ngũ phẩm.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, nàng sẽ lao lên đài cứu người, rồi mang Sở Hi Thanh đào tẩu.
Chuyện này có thể sẽ làm cho thân phận của nàng bị bại lộ, nhưng nàng cũng không thể nhìn cái tên này chết đi.
Dù sao nàng cũng đã từng cam đoan, giúp Sở Hi Thanh đối phó Long gia.
Nhưng đúng lúc này, Lục Loạn Ly cảm giác được tay áo của mình bị người ta kéo kéo hai cái.
Lục Loạn Ly quay đầu lại nhìn, phát hiện là muội muội Sở Vân Vân của Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly nghi ngờ không thôi.
Lòng thầm nói, lẽ nào cô bé này nhận ra nàng?
Không! Không thể nào!
Nàng bây giờ không chỉ che mặt, mà còn dùng phù chú để thay đổi màu sắc quần áo.
Lục Loạn Ly giả vờ mờ mịt nhìn Sở Vân Vân, đồng thời nói giọng thô lỗ: “Cô nương, ngươi kéo ống tay áo của ta làm gì?”
Sở Vân Vân thấy thế liền mỉm cười, nàng chỉ chỉ lên đầu Lục Loạn Ly: “Lục sư tỷ, ngươi quên thay đồ trang sức rồi.”
Sau khi hai người ở chung mười mấy ngày, nàng vẫn rất yêu thích tính cách của cô bé này.
Công nhận là giống như những gì Sở Hi Thanh nói, vừa trong sáng ngây thơ, vừa trượng nghĩa, thỉnh thoảng lại mơ mơ hồ hồ.
Lục Loạn Ly sờ sờ đầu mình, quả nhiên phát hiện chiếc trâm hoa hồng kia vẫn còn đang nằm trên đầu của mình.