Lục Loạn Ly lúng túng mà nở nụ cười, bỏ chiếc trâm hoa hồng vào trong ngực, sau đó mới nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, Vân Vân, người đi trước đi, chạy về phía bắc ý. Thật không dám giấu diếm, ta chính là thuật võ song tu, tu vị thất phẩm, nơi này có ta rồi, ta sẽ đảm bảo huynh trưởng của ngươi bình yên vô sự, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đường Bắc. Ngoan! Đi nhanh đi!”
Nàng không ẩn giấu thực lực và che lấp thân phận ở trước mặt Sở Vân Vân nữa.
Hảo cảm của Sở Vân Vân đối với Lục Loạn Ly đang tăng vọt, nhưng sau khi nàng nghe thấy từ ‘ngoan’ này, thì khóe miệng nhất thời giật giật vài cái.
Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, nói: “Lục sư tỷ trượng nghĩa, nhưng có thể chờ một chút không? Ngươi nhìn huynh trưởng của ta. . . “
Sở Vân Vân nhìn qua bên kia theo ngón tay của nàng, Sở Hi Thanh đang nhìn về phía nàng, còn đưa tay ra hiệu với nàng.
Đây là tỏ vẻ bảo nàng bình tĩnh, đừng nóng vội.
Sở Vân Vân lại cau chặt mày lại, chỉ sợ Sở Hi Thanh không biết uy lực của Cửu Cung Kiếm khi tiếp cận bát phẩm, kết hợp với thanh ‘phù văn Ưng Kiếm’ này sẽ mạnh đến mức độ nào!
Mà mặt của Hành Úy đang đỏ lên, rõ ràng là hiện tượng của việc dùng Dung Huyết Đan.
Cái tên này. . . thật là không biết trời cao đất rộng. . .
Sở Vân Vân biết chỉ là Sở Hi Thanh ra hiệu thì vẫn chưa thể thuyết phục được Lục Loạn Ly.
“Lục sư tỷ, đồ đằng Bí Chiêu mà huynh trưởng ta khắc, không phải là Không Huyệt Lai Phong mà là Phong Lôi Giao Gia!”
“Hả?”
Lúc này, Lục Loạn Ly ồ một tiếng, lại nhìn qua Sở Hi Thanh ở trên võ đài.
Nàng hơi do dự một chút, mặc dù Sở Hi Thanh có đồ đằng của Phong Lôi Giao Gia, nhưng vẫn chưa chắc có thể thắng mà?
Nhưng mà đúng là có thể chờ thêm một chút. . .
Sở Hi Thanh ở trên võ đài, thấy Lục Loạn Ly đã thả đao xuống, lúc này mới yên tâm hơn, hắn nhìn về phía Hành Úy ở trước mặt.
Hắn có lòng tin tất thắng, cho nên không muốn Lục Loạn Ly nhúng tay vào lúc này, có thể sẽ phát sinh biến cố nào đó, hậu hoạn vô cùng.
“Ngươi đang nhìn ai?” Hành Úy tò mò nhìn theo ánh mắt của Sở Hi Thanh, theo đó mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: “Đó là em gái ngươi? Rất đẹp, nhưng đáng tiếc. . .”
Chủ nhân Long Hành của hắn được xưng là kẻ lòng dạ độc ác, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Nhị thiếu Long Thắng thì là người có lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo, hơn nữa còn nhỏ tuổi mà đã có vài cô gái.
Chỉ sợ là Sở Vân Vân này sẽ không chạy thoát khỏi ma chưởng của Long Thắng.
Sở Hi Thanh thì lại lấy tay đè chuôi đao, sắc mặt thản nhiên: “Ta không ngờ sẽ gặp được đồng môn sư huynh ở trên sinh tử lôi này. Có điều, nếu đã gặp gỡ, vậy Sở mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Hành Úy không khỏi cười ha ha: “Trên sinh tử lôi này, nào có cái gì gọi là sư huynh đệ? Huống hồ ngươi và ta đều không phải là đệ tử chính thức của Vô Tường Thần Tông, mà chỉ là người của võ quán mà thôi, chẳng lẽ còn muốn nói cái quy củ đồng môn không được tương tàn gì gì đó sao?”
Lúc này, vừa hay tiếng trống thứ hai đã vang lên, tất cả mọi người ở dưới võ đài đều lặng lẽ chờ đợi, bốn phía yên lặng như tờ.
“Ta cũng muốn nói mấy lời tương tự đấy!” Ánh mắt của Hành Úy lạnh lùng: “Hôm nay, ta tất phải lấy đầu của ngươi xuống.”
Sở Hi Thanh không trả lời Hành Úy, hắn chỉ gật nhẹ một cái, rồi tập trung nhìn Hành Úy.
Khoảng tầm mười cái hô hấp sau, một tráng hán áo đỏ ở trước cái trống đã làm ra động tác đánh trống.
Lúc này, Hành Úy rút kiếm ra trước, phát ra một tiếng ‘sặc’.
Hắn lo lắng dù mình cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ trong tay, nhưng cũng không thể nào ngăn cản thức rút đao Không Huyệt Lai Phong của Sở Hi Thanh.
Vì lẽ đó, trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, Hành Úy đã rút kiếm của mình ra trước!
Từ đầu đến cuối, hắn nhớ mục đích của mình là giết người chứ không phải là luận võ so tài với người ta.
Ngay khi kiếm của Hành Úy được rút ra một nửa, thì tiếng trống thứ ba cũng vang lên.
Đao của Sở Hi Thanh cũng đã ra khỏi vỏ vào giờ phút đó.
Tay của hắn nhanh như gió chớp, mang theo một ánh đao hình cung khó có thể nhận được ở trên không trung.
Tuy nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, có một tiếng ‘cheng’ vang lên ở giữa hai người bọn họ.
Kiếm của Hành Úy đã chặn được đao của Sở Hi Thanh, khi đao kiếm va chạm còn có những tia lửa màu vàng bắn ra.
Khóe môi của hắn nhất thời cong lên, hiện ra ý cười trào phúng.
Sở Hi Thanh không thể mượn đồ đằng Bí Chiêu để chặt đầu hắn, như vậy thì tiếp theo sẽ đến lượt hắn.
Nhưng mà một giây tiếp theo, Hành Úy cảm giác được đầu óc của mình như bị một cây búa tạ nện vào, nện cho mắt hắn nổ đom đóm, thần trí hoảng hốt, mất ý thức trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Là đao ý!
Hành Úy lập tức nghĩ đến cái từ này, một ý niệm sợ hãi bắt đầu sinh sôi ở trong lòng hắn.
Nhưng mà Sở Hi Thanh không phải là một võ tu cửu phẩm hạ thôi sao? Vì sao hắn lại có đao ý mạnh mẽ đến mức này?
Hành Úy cố gắng giãy dụa, muốn để cho bản thân mình cử động, nhưng thủy chung vẫn không thể làm được.
Tinh thần và thân thể của hắn đã tách rời trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tứ chi hoàn toàn không nghe sai khiến.
Lúc này, đao của Sở Hi Thanh đang từ phía sau của Hành Úy, lại bắt đầu bao phủ lần nữa.
Hắn cất bước đến phía sau Hành Úy, múa đao lên chém!
Chiêu thức này, chính là chiêu thức thứ mười bảy của Truy Phong đao pháp: Phong Lôi Giao Gia!
Sở Hi Thanh toàn lực ứng phó, không dám giữ lại một chút nào.
Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Hành Úy đã bay lên trên không trung, một lượng lớn máu tươi phun lên trời cao.