Tả Thanh Vân thì được hai vị thị vệ bảo vệ chạy ra khỏi tòa tửu lâu này, hắn mặt mày xám xịt, trong miệng còn có tro bụi.
“Thiết Tiếu Sinh, tiên sư nhà ngươi! Đánh chỗ nào thì không đánh, tại sao phải đánh ở Miếu thị này?”
Ngay khi Tả Thanh Vân vừa mới mắng chửi xong, tửu lâu phía sau hắn đã ầm ầm sụp xuống.
Tuy nhiên, những tấm ván gỗ kia còn đang rơi xuống thì đã bị đông thành băng rồi, bóng người Long Hành cũng bay ra khỏi tửu lâu.
Hắn tay áo phấp phới, trường kiếm chỉ xuống, sắc mặt nặng nề. Mà trong một chớp mắt tiếp theo, Thiết Tiếu Sinh mặc một thân thiết giáp cũng bay ra khỏi tửu lâu.
Hai người lại bắt đầu giao thủ ở trên không trung, bóng kiếm của Long Hành dày đặc, thủ đến kín kẽ không một chỗ hổng, thỉnh thoảng lại có kiếm quang bạo phát, quỷ quyệt khó dò giống như một con rắn độc chợt nhảy lên.
Thiết Tiếu Sinh thì lại vung trọng kiếm, khí thế trầm trọng, cực kỳ cương mãnh, kiếm pháp của hắn như như thô cuồng, mạnh mẽ thoải mái, nhưng lại nghiêm ngặt, vững như bàn thạch, mà mỗi khi trọng kiếm của hắn vung lên, liền nện cho kiếm của Long Hành rung động không ngớt.
Sở Hi Thanh không thể tiếp tục chờ đợi ở trên võ đài nữa, bởi vì khí lạnh trên kiếm của Long Hành đang không ngừng mở rộng. Mặt đất đã bị kết thành một tầng băng mỏng, kéo dài đến phạm vi hai mươi trượng, bao quát cả một phần mười con phố này.
Khí cương của Thiết Tiếu Sinh cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần chạm vào một cái thì sẽ phải bay ra hơn mấy chục trượng, gân cốt gãy lìa.
Đám người đông đảo ở dưới lôi đài cũng đã bỏ chạy tán loạn từ lâu rồi, cả đám đều chạy trốn ra bốn phía.
Sở Hi Thanh nhảy xuống từ trên đài, liền nhìn thấy Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân đang núp ở phía sau một bia đá kiên cố, hai cô bé đang vẫy tay với hắn.
Mày kiếm của Sở Hi Thanh nhướng lên, nhanh chân đi qua bên đó.
“Không ngờ cái tên nhà ngươi lại lợi hại như vậy.” Lục Loạn Ly nhìn Sở Hi Thanh với ánh mặt kinh ngạc: “Nếu biết trước thì ta đã đặt ít bạc, tốt xấu gì cũng kiếm được chút bạc lẻ.”
Thần sắc Sở Vân Vân hơi động, lòng sinh tiếc nuối.
Khi đó, nàng hết sức tập trung quan sát trong và ngoài võ đài, để đảm bảo an toàn cho Sở Hi Thanh, cho nên quên mất chuyện này.
Lúc này, nàng có trăm câu ngàn lời muốn nói với Sở Hi Thanh.
Biểu hiện của Sở Hi Thanh ở trên võ đài. . . quả thực là quá khó coi.
Mặc kệ là hai thức đồ đằng Bí Chiêu là Không Huyệt Lai Phong hay là Phong Lôi Giao Gia, hoặc là thiên phú Thuần Dương của hắn, thì tất cả đều dùng rất khó coi, thân pháp càng cứng ngắc khô khan, không thể sử dụng linh hoạt.
Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần Sở Hi Thanh nắm giữ những thứ này, thì hắn đã có thể đối chiến thẳng mặt với một cao thủ cấp độ bát phẩm hạ rồi, thậm chí còn không hơi vào thế yếu.
Có điều, Lục Loạn Ly đang đứng ở bên cạnh, cho nên Sở Vân Vân chỉ có thể chờ về nhà rồi nói.
Nàng yên lặng kéo một miếng vải trên người mình xuống, cuốn lên tay phải của Sở Hi Thanh.
Lúc nãy, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Sở Hi Thanh dùng hai chiêu chém chết Hành Úy, nhưng không ai biết tay của Sở Hi Thanh cũng bị lực phản chấn của thanh kiếm phù văn kia làm cho bị thương.
Sở Vân Vân cuốn vô cùng chặt, làm cho Sở Hi Thanh đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng sau khi cuốn băng vải lên, Sở Hi Thanh không còn cảm thấy cơn đau âm ỉ ở trong cánh tay nữa.
Cánh tay phải vốn đang đau đớn không thể phát lực, giờ lại có thể phát lực.
“Cánh tay này của ngươi có ám thương, xương cánh tay cũng đã gãy.” Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái: “Trở về phải tu dưỡng vài ngày, không thể động thủ với người khác.”
Chuyện này đều là do tu vị của Sở Hi Thanh còn yếu.
Hắn đã thức tỉnh vài loại thiên phú huyết mạch mạnh mẽ, nhưng mà Dưỡng Nguyên Công chỉ mới tu luyện đến tầng hai, thân thể lại quá yếu ớt.
Sở Hi Thanh thì không để ý lắm, sau khi trốn vào sau bia đá, hắn vẫn đang dòm ngó tình hình chiến đấu của Thiết Tiếu Sinh và Long Hành.
Long Hành nhìn như đang rơi vào thế yếu, nhưng Thiết Tiếu Sinh mặc trọng giáp ở trên người, mỗi một chiêu thức đều mạnh mẽ và nặng nề, thể lực và chân nguyên đều tiêu hao nhiều hơn Long Hành.
Điều này làm cho Sở Hi Thanh thấy hơi lo lắng.
Lục Loạn Ly ngó cái đầu nhỏ của nàng ra dưới mặt của Sở Hi Thanh: “Chậc chậc, Thiết Tiếu Sinh quả nhiên tu luyện Nguyên Thiết Giáp Công của Trọng Giáp Môn, nghe nói môn công pháp này rất thần kỳ, thiết giáp trên người càng dày càng nặng thì sức mạnh của hắn cũng càng lớn hơn, thân hình cũng càng nhanh nhẹn hơn, mà sức chịu đựng thì không cần bàn.”
“Còn nữa, lúc nãy ta thấy thiết giáp của hắn có khắc đan phù ngọc lục ‘khinh thân’ và ‘phi hành’, Long Hành muốn dụ hắn lên không trung để tiêu hao thể lực của hắn, nhưng chỉ sợ là tính sai rồi.”
Lục Loạn Ly nói đến đây, thì lại cảm khái một tiếng: “Hai người này đều rất lợi hại, tuy rằng chân nguyên và tu vị của bọn họ chỉ có lục phẩm thượng, nhưng sức chiến đấu đã vào ngũ phẩm.”
Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút.
Cô bé này cũng có ánh mắt phết!