Khi đầu của Hành Úy rơi xuống đất, hai mắt của hắn vẫn đang trợn lên, trong mắt viết đầy hồi hộp và vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đại đa số người ở dưới đài đều có ánh mắt mờ mịt, bao hàm cả kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Một chớp mắt tiếp theo, phiếu cá cược bay đầy trời, tán loạn và tràn ngập trong và ngoài võ đài, vô số tiếng quát mắng vang lên ở bốn phía.
“Móa! Đây là phế vật gì vậy, cầm một thanh kiếm thất phẩm mà chỉ có thể đỡ được hai chiêu?”
“Cái tên này nên chết ở trên võ đài, rõ ràng là không có bản lĩnh gì, mà còn dám đi đánh sinh tử lôi.”
“Tiểu tử này là ai nha, ta thật sự muốn đánh phế tên này. Ngày hôm nay, ta đã thua mười lăm lượng bạc ở trên người hắn rồi, một tháng tiền công đã không còn.”
“Lẽ nào có lý đó, lẽ nào đây là Long gia và họ Tả kia hợp sức lừa gạt tiền của chúng ta?”
Quá nửa người dưới đài đều mua Sở Hi Thanh thua.
Khi Hành Úy lấy thanh bảo kiếm thất phẩm ra, không ai sẽ cho rằng Sở Hi Thanh có thể sống sót trong trận chiến sinh tử lôi này.
Nhưng cũng có một ít người to gan lớn mật, đặt cược lên người Sở Hi Thanh, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh vươn tay chộp vào thanh kiếm phù văn thất phẩm kia.
Sở Hi Thanh cũng không muốn Long Hành lại sử dụng thanh kiếm này để đối phó mình nữa.
Lúc này, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa cỡ lớn nổ tung tóe.
Cột danh vọng của hắn đã biến thành cửu phẩm thượng (siêu).
Số lượng điểm võ đạo cũng tăng lên 13 điểm, đạt đến 25 điểm.
Hai mắt của Sở Hi Thanh lập tức rơi vào mấy chữ Truy Phong đao pháp (tầng hai) kia.
---Có dùng 13 điểm võ đạo để tăng Truy Phong đao pháp lên tầng thứ ba không?
Chú thích: Ngươi chưa nắm giữ Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba, chỉ có thể phát huy bảy phần mười uy lực của Truy Phong đao pháp tầng thứ ba.
Sở Hi Thanh lập tức lựa chọn ‘có’ mà không hề do dự. Thời điểm này, chỉ cần có thể tăng lên một chút thì cũng rất quý giá rồi.
Nếu như hắn nắm giữ kỹ xảo của Truy Phong đao pháp tầng thứ ba từ trước, thì hắn không cần phải sử dụng bí chiêu, mà chỉ cần phối hợp với đao ý là đã đủ để công phá Cửu Cung Kiếm của Hành Úy rồi.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn vào Khinh Vân Tung, lại cần 30 điểm võ đạo mới có thể tăng cấp.
Sở Hi Thanh đoán được kết quả này là vì hắn vẫn còn chưa kịp luyện tập gì với Khinh Vân Tung tầng thứ hai cả.
Hắn thu nhỏ màn hình huỳnh quang hư ảo đó lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía tòa tửu lâu ở phía bắc kia.
Lúc trước đã ước định là một canh giờ, bây giờ còn chưa được một nửa.
Không biết Long Hành này sẽ phái loại cao thủ gì lên đài đây?
Tại tầng ba của tửu lâu, Long Hành cũng đang nhìn Sở Hi Thanh, hắn chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm khó dò.
“Xem ra ngươi không dùng được bình rượu này rồi!” Tả Thanh Vân nhìn Long Hành, trong lòng lại thấy sảng khoái không nói lên lời.
Hắn cười rồi cầm bình rượu ở bên cạnh lên, tự rót cho mình một chén rượu.
“Thủ hạ của ngươi còn có ứng cử viên phù hợp không? Nếu như không có thì có thể chạy về bờ tây gọi người. Vẫn còn sáu khắc thời gian, chèo thuyền nhanh một chút thì vẫn kịp.”
Hai mắt Long Hành lạnh lẽo, sát ý tràn ra ngoài, hắn nhìn Tả Thanh Vân một cái, rồi lại nhìn về phía võ đài: “Hành Vũ, ngươi lên đi!”
Con ngươi Tả Thanh Vân co rụt lại, vỗ thẳng chén rượu trong tay lên mặt bàn.
“Long Hành, ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Hôm nay, người có tu vị trên cửu phẩm, tuyệt đối không được leo lên lôi đài.”
Vị thị vệ tên Hành Vũ bên người Long Hành này, tu vị ít nhất là bát phẩm thượng.
Long Hành thì lại mỉm cười, hắn rút kiếm bên hông ra nửa tấc, một luồng khí lạnh liền tràn ngập tửu lâu, ngay cả nơi cửa thang cũng bắt đầu kết băng.
“Ta nghe rõ ràng, nhưng vậy thì thế nào? Tính mạng của người này, ta tất phải lấy!”
Nếu như có thể dễ dàng làm thịt Sở Hi Thanh, vậy cho ngươi chút mặt mũi thì có làm sao?
Nhưng nếu như không thể, vậy thì lật bàn là được.
Mặt Tả Thanh Vân nhất thời hiện lên vẻ giận dữ. Hắn cầm bình rượu lên, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Lập tức có một tiếng ‘choang’ truyền lên từ bên dưới, một đám mảnh vỡ của sứ trắng và rượu bắn ra bốn phía.
“Các huynh đệ đều nghe cho ta! Hôm nay, tu vị cửu phẩm trở lên dám leo lên đài, giết không tha!”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Long Hành ở bên đối diện, ánh mắt hai người giao phong, tựa như có thể làm cho tia lửa bắn ra.
Hai tay Tả Thanh Vân dần dần trắng bệch bởi vì nhiệt độ chợt giảm xuống.
Hắn lại không hề sợ hãi chút nào.
Đây là Miếu thị, chỉ có thể làm theo quy củ của hắn.
Long Hành thì lại bắt đầu rút kiếm, thân kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ.
Mỗi khi thanh kiếm kia rút ra thêm một tấc, thì nhiệt độ trong tửu lâu lại hạ xuống vài phần.
Khi kiếm của Long Hành sắp rút ra khỏi vỏ, bỗng nhiên có một tiếng cười hào phòng truyền đến từ phía xa xa: “Long đại công tử thật sự là can đảm, Thiết mỗ không ngờ sau khi rời khỏi Hỏa Cốt Quật kia, mà ngươi còn dám qua sông đấy!”
Sở Hi Thanh ở trên võ đài nhướn mày lên, hắn nhận ra giọng nói này, chính là của Thiết Tiếu Sinh.
Theo tiếng nói này xuất hiện, một bóng người cao lớn mặc thiết giáp đột nhiên vượt không mà đến, thân hình như sao băng đột nhiên nện vào trong tửu lâu.
Hai người bắt đầu giao thủ ở trong tửu lâu, bóng người nhanh như điện. Chỉ vẻn vẹn ba hiệp, vô số khí cương bắn ra bốn phía, suýt nữa lật tung cả mái nhà tửu lâu.