Thiết Tiếu Sinh và Sở Hi Thanh uống rượu trò chuyện, mãi cho đến khi đò ngang cập bến bờ tây thì mới cáo từ rời đi.
Sau trận chiến ở Cổ Thị tập, hắn vốn có rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng vẫn lập tức chạy đến gặp mặt Sở Hi Thanh. Vì thế nên lúc rời đi thì rất vội vã, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy hình bóng rồi.
Sở Vân Vân rời khỏi đò nàng, sau đó nhân lúc Lục Loạn Ly không để ý, nhỏ giọng dặn dò Sở Hi Thanh: “Lát nữa ngươi tìm cơ hội hỏi Lục Loạn Ly, hỏi xem trong tay nàng có phương pháp phối chế của Hóa Thi Thủy hay không, có thể cho chúng ta chép một phần không?”
Sở Hi Thanh thì lại tỏ vẻ bối rối và không hiểu, hỏi: “Ngươi muốn lấy phương pháp phối chế Hóa Thi Thủy làm gì?”
Sở Vân Vân cười gằn một tiếng, trong con mắt màu xanh lam lóe lên một vệt tàn khốc: “Ngươi đừng hỏi vội, cứ lấy được phương pháp phối chế Hóa Thi Thủy rồi nói sau.”
Long gia trong nội thành ra tay với Sở Hi Thanh hết lần này đến lần khác, nàng đã không thể khoan dung nữa.
Nhẫn nại cũng không giải quyết được vấn đề.
Chỉ có đả kích Long gia, làm cho bọn họ không còn hơi sức để chống lại Thiết Kỳ Bang, thì bọn họ mới không rảnh rỗi đề làm phiền hai huynh muội bọn họ.
Sở Vân Vân chỉ cố kị chuyện đặc trưng khi ra tay của mình quá rõ ràng, sẽ hấp dẫn vài người để ý.
Nhưng nếu như có Hóa Thi Thủy tốt, thì có thể hủy thi diệt tích, không sợ bị người khác nhìn ra dấu vết gì.
Tiếc là nàng trước kia đường đường là Uy Viễn hầu, An Bắc đại tướng quân, thống soái trăm vạn đại quân chinh chiến sa trường, nên không tiếp xúc với mấy món đồ chơi này của đám người giang hồ.
Sở Hi Thanh nghĩ cái cái gì đó, thần sắc hơi động, lúc này mới quay đầu hỏi dò Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly cũng rất khó hiểu, Sở Hi Thanh muốn Hóa Thi Thủy làm gì? Là muốn làm chuyện xấu gì sao?
Nhưng mà nàng chợt nghĩ đến, đám người lăn lộn trên giang hồ giống như bọn họ, không giết người không hóa thi thì còn gọi là người trong giang hồ sao?
Nàng rất rõ ràng, trực tiếp chép một phương pháp phối chế của Sở Hi Thanh.
Khi nàng chép thì còn đắc ý nói: “Ngươi may mắn đấy, loại Hóa Thi Thủy này của ta cực kỳ tốt, không chỉ có thể hóa thi đến sạch sẽ, mà còn có thể làm tan vật, mấy thứ như gỗ hay kim loại thì đều có thể hòa tan. Năm đó, ta đã mất không ít thời gian để đổi lấy phương pháp phối chế này đấy.”
“Ngươi nhất định phải cẩn thận khi phối chế loại Hóa Thi Thủy này, một khi Hóa Thi Thủy chạm vào cơ thể, thì hậu quả không phải chuyện nhỏ đâu. Còn nhất định phải dùng bạch ngọc để làm bình chứa, khi mang theo cũng phải cẩn thận, chẳng may mà vỡ ra thì ngươi thảm rồi!”
Sau khi Sở Hi Thanh nhìn thấy phương pháp phối chế, thì lại cau chặt mày lại.
Hắn đi tìm bình bằng bạch ngọc ở đâu bây giờ? Thứ này rất đắt.
Hơn nữa, còn cần chu sa, mật thạch, đá tiêu, thanh phàn. . . rất nhiều loại tài liệu khác nhau, hơn nữa số lượng còn rất lớn.
Những thứ đồ này, dường chỉ có có mấy tiệm thuốc lớn trong nghề là bán ra.
Sở Hi Thanh lo lắng sau khi mình mua những thứ này thì sẽ để lại dấu vết, rồi bị người ta điều tra ra.
Nhưng một giây tiếp theo, Lục Loạn Ly liền cười ‘khà khà’: “Thật ra thì ngươi cần Hóa Thi Thủy thì trực tiếp xin ta là được, đúng không? Chỗ này của ta vẫn còn mười mấy bình, một bình có thể thừa sức hóa hơn 200 bộ thi thể.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói ngươi là sát nhân cuồng ma à? Phối chế nhiều Hóa Thi Thủy như vậy để làm gì?
Hắn cũng không hiểu cô bé này lắm, rõ ràng là cực kỳ ki bo, vì mấy trăm đồng bịt miệng mà cò kè mặc cả với hắn, thế nhưng lại không để ý mấy thứ đồ này.
Trên thị trường, một cái bình bạch ngọc to bằng cánh tay trẻ con có giá trị mười lượng bạc. Còn nữa, đám phù lục mà nàng dùng cũng có giá cao chót vót.
Khi bọn họ trở về võ quán thì sắc trời đã tối, nhà ăn đã đóng cửa.
Lục Loạn Ly xung phong nhận việc, chạy đến chợ bán đồ ăn ở gần đó để mua đồ ăn, sau đó bắt đầu làm cơm trong Tạp Vật Viện của Sở Hi Thanh.
Khoan hãy nói, nàng làm cơm vẫn rất ngon.
Có điều, hình như Sở Vân Vân có tâm tự gì đó, khi ăn cơm thì cau mày, mặt còn rất nghiêm túc.
Lục Loạn Ly còn tưởng rằng cơm nước không hợp khẩu vị của Sở Vân Vân, kết quả là vừa nhìn thì thấy bát của Sở Vân Vân đã sạch sẽ như mới.
Món ớt xanh xào khoai tây mà nàng làm, đã bị Sở Vân Vân ăn cho không còn một sợi.
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, tính cách của Sở tiểu muội này thật kỳ lạ, không dễ sống chung lắm.
Mà sau khi ăn cơm tối xong, Sở Hi Thanh lại cầm hai mươi lượng bạc đi ra ngoài, hắn chạy đến Đệ Tử cư ở phía nam, rồi nhờ người gọi hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai ra.
“Không biết hai vị đã nghe nói chuyện ở Cổ Thị tập ngày hôm nay hay chưa?”