Cùng lúc đó, ở trên mặt bắc của đài cao, sắc mặt Diệp Tri Thu đã vô cùng khó coi, nàng dùng hàm răng cắn môi dưới.
Nàng không ngờ bài kiểm tra đầu tiên của Tứ Tượng Quyết Phong Bàn này lại là bài kiểm tra kết hợp giữa chiến kỹ và thân pháp!
Thực lực của Sở Hi Thanh vốn chỉ kém những người khác một đường, nhưng hết lần này đến lần khác, thân pháp là nhược điểm lớn nhất của hắn bây giờ.
Khóe miệng Thiệu Linh Sơn lại cong lên, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Hắn chỉ nhìn thân pháp lóng ngóng của Sở Hi Thanh thì biết, người này còn chưa luyện Khinh Vân Tung đến nhập môn.
Hai người Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên thì bình tĩnh nhìn bước chân của Sở Hi Thanh, ánh mắt có hơi suy tư.
Kiếm Tàng Phong vốn rất hoang mang, khi kiểm tra mới bắt đầu, hắn phát hiện Khinh Vân Tung của Sở Hi Thanh rất thô thiển, quả thực là rất khó coi.
Hắn còn tưởng rằng mình bị lời đồn đại kia lừa gạt rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, vậy thì chưa chắc. . .
“Thú vị.” Hai mắt Lôi Nguyên lấp lóe, hiện ra vài phần kinh ngạc: “Bảo sao Long gia trong nội thành lại ngã trong tay của hắn.”
Thiếu niên ốm yếu ở trên đài kia, thế mà lại làm cho hắn kinh ngạc lần nữa.
Kiếm Tàng Phong nghe vậy cũng nở nụ cười, liếc mắt nhìn qua: “Lôi sư đệ cũng nhìn ra rồi?”
“Hình như người này đã thức tỉnh một loại thiên phú thân pháp nào đó.” Lôi Nguyên ngưng thần quan sát nói: “Hiện giờ, tốc độ bước của hắn rất chậm, khoảng cách bước chân lại rất lớn, ngươi nhìn hắn bước một bước chính là một trượng, vượt xa những người khác, hơn nữa, điểm đến cũng rất chuẩn xác. Bởi vậy, tuy hắn bước chậm, lại chưa quen thuộc với Khinh Vân Tung, nhưng hiệu suất lại cao hơn những người khác nhiều. Với lại, tốc độ bước đi của hắn vẫn đang tăng lên.”
“Sư đệ mắt sáng như đuốc, thiên phú của người này rất tốt.” Kiếm Tàng Phong gật đầu tán thành: “Nếu như ta không nhầm, thì đây là Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân giai đoạn thứ nhất.”
Nhưng đúng lúc này, Lôi Nguyên bỗng nhiên “A” một tiếng, lại ngưng thần nhìn về phía trước.
Ngay khi hắn phân tâm nói chuyện, thì cái đài cao của Sở Hi Thanh đã phát sinh biến hóa.
Lúc này, đệ tử nội môn ba lá Lưu Tinh Nhược của Tây viện cũng bắt đầu tăng tốc giống như một con báo.
Tốc độ của người này đã tăng lên đến cực hạn, chớp mắt liền lao về phía đông của đài cao.
Sở Hi Thanh đã có phòng bị từ trước, hắn hoành đang trước ngực. Nhưng kết quả là Lưu Tinh Nhược đi được nửa đường thì đột ngột rẽ qua một bên, hắn giả bộ như chém một mảnh lá trúc ở phía nam, nhưng bóng người lại va đập vào người của bị đệ tử nội môn xuất thân từ Bắc viện kia.
Người này không hề phòng bị, nên bị Lưu Tinh Nhược đẩy ra khỏi đài cao.
Hắn cực kỳ bất ngờ, tiếp đó lại giận không nhịn nổi: “Lưu Tinh Nhược! Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ này!”
Hướng Quỳ và Sở Hi Thanh ở trên đài thì liếc mắt nhìn nhau một chút, cả hai cũng thất rất bất ngờ.
Lưu Tinh Nhược này, nhìn qua giống như một kẻ thô lỗ, nhưng không ngờ lại nham hiểm như vậy. . .
Nhưng chỉ một chớp mắt tiếp theo, bọn họ đã thu hồi tâm tình, tiếp tục tập trung chém lá trúc trước người.
Sau khi thiếu một người, cạnh tranh ở trên đài lại càng kịch liệt hơn.
Lưu Tinh Nhược bắt đầu chuyển sự chú ý đến người có thành tích chỉ kém hắn là Hướng Quỳ, song phương bắt đầu giao thủ kịch liệt.
Tuy rằng bọn họ không chính thức múa đao đối mặt, nhưng lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quấy rầy lẫn nhau.
Cũng vì thế mà Sở Hi Thanh lĩnh hội được cảm giác ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Rõ ràng là hắn còn chưa phát lực, nhưng đã chém được một đống lá trúc, số lượng dần dần đạt đến bốn trăm.
Bởi vậy, khi thành tích của hắn vừa vượt qua Hướng Quỳ, thì Sở Hi Thanh cảm giác được một cơn gió ập đến.
Chính là Lưu Tinh Nhược kia!
Hắn đột ngột phát lực từ một nơi cách đó hai trượng, khí thế rất hung ác.
Người này không hổ danh là đệ nhất nhân của Tây viện, thân pháp vừa nhanh vừa mạnh, có thể nói là hơn xa lúc trước.
Sở Hi Thanh trợn mắt lên nhìn, giống như là còn chưa kịp phản ứng, hai mắt hắn đình trệ, vẻ mặt sững sờ mà nhìn Lưu Tinh Nhược tấn công mình.
Nhưng khi khoảng cách của song phương chỉ còn một thước, khi trên mặt Lưu Tinh Nhược hiện ra nụ cười đắc ý. . . thì bóng người Sở Hi Thanh đột nhiên lóe lên một cái.
Nhờ Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân, hắn na di hai bước về phía bên cạnh như thuấn ảnh, vừa hay sượt qua người Lưu Tinh Nhược.
Lưu Tinh Nhược vẫn lao thẳng về phía trước theo quán tính, vẻ mặt hắn mờ mịt, nhất thời lại không hiểu ra sao cả.
không phải Khinh Vân Tung của Sở Hi Thanh vẫn chưa nhập môn sao?
Thân pháp của người này vụng về như vậy, tại sao có thể lóe lên một cái là tránh thoát rồi? Sao tốc độ của người này lại đột nhiên nhanh như vậy?”
Lưu Tinh Nhược cũng không có thời gian lo nghĩ mấy thứ này, chỉ vì hắn còn cách biên giới của bệ đá có hai thước.
Không xong!
Vừa rồi, hắn nghĩ là nhất định có thể đẩy Sở Hi Thanh ra khỏi đài cao, cho nên đã dùng toàn lực, không giữ lại chút nào.
Lúc này, hắn không va chạm được với Sở Hi Thanh, lại đặt bản thân mình vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Ngay khi Lưu Tinh Nhược cố gắng dừng lại, bỗng nhiên có một sức mạnh truyền đến từ phía sau hắn.
“Ai ai, sư huynh, sao ngươi không cẩn thận gì cả!”
Đó chính là Sở Hi Thanh, hắn múa đao chém lá trúc, nhưng khuỷu tay lại đụng vào lưng của Lưu Tinh Nhược.
Lưu Tinh Nhược nhất thời không thể khống chế thân thể, lao ra khỏi đài cao như sao băng.
Khoảnh khắc này, toàn bộ bốn ngàn người trên thao trường đều ‘oa’ một tiếng. Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy tình cảnh này, nhìn đệ nhất nhân Tây viện Lưu Tinh Nhược bị khuỷu tay của Sở Hi Thanh đẩy ra khỏi đài cao.
Trong đám người, Sở Vân Vân cau mày liễu, cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Sở Hi Thanh.
Rõ ràng là hai người ở chung với nhau. . . hóa ra là nàng coi thường tên này rồi.
Lục Loạn Ly cũng thu hồi nụ cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt nàng đầy bất ngờ.
Hướng Quỳ ở trên đài thì nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt cảnh giác.
Tốc độ vừa rồi của người này quá nhanh! Đủ để sánh vai với hắn và Lưu Tinh Nhược!
Vị Sở sư đệ này . . . vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ!