Trên phía bắc của đài cao, Thiệu Linh Sơn sầm mặt lại khi nhìn thấy cảnh Lưu Tinh Nhược bị đẩy ra khỏi võ đài.
Hai tay của hắn không tự chủ được mà siết chặt này, cánh tay nổi lên gân xanh, lại năm cho tay vịn ghế hóa thành phấn vụn.
Diệp Tri Thu thì tinh thần sảng khoái, nàng cười tủm tỉm nhìn Thiệu Linh Sơn ở đối diện một chút.
“Ai nha, đó không phải thủ tịch nội môn Lưu Tinh Nhược của Tây Viên sao? Người này có sở trường về Khinh Vân Tung, Cửu Cung Kiếm và Bài Vân Chưởng, một thân võ đạo được công nhận là nằm trong top ba của đệ tử nội môn, nhưng không ngờ bị đào thải nhanh như vậy! Thiệu huynh, đừng lấy ghế xả giận, cái ghế này được mua từ công quỹ đấy.”
Nàng lại nhìn về phía Sở Hi Thanh vừa đẩy Lưu Tinh Nhược xuống đài, sau đó quyết định sau này sẽ dịu dàng hơn một chút khi dạy dỗ tên này.
Thiệu Linh Sơn cũng không nói gì, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía võ đài khác.
Hiện giờ, hắn không còn lời nào để nói.
Chỉ có thể chờ mong đám đệ tử khác của Tây viện có thể cứu vãn danh dự cho mình.
Trên võ đài đá xanh, Hướng Quỳ và Sở Hi Thanh nhìn nhau một chút, rồi tiếp tục chém lá trúc.
Hắn nói với ý vị sâu xa: “Sở sư đệ, tâm cơ thật tốt! Thủ đoạn cao cường!”
Sở Hi Thanh cho là mình bị oan uổng, ai bảo cái tên Lưu Tinh Nhược kia xui xẻo chứ.
Ngay khi hắn vừa mới sơ bộ nắm giữ Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân, thì tên Lưu Tinh Nhược kia lại lao đến.
Nhưng hắn cũng hiểu, bây giờ mình có nói cái gì thì Hướng Quỳ cũng sẽ không tin.
Thế là hắn chỉ mỉm cười: “Hướng sư huynh nói vậy là sai rồi, Sở mỗ vẫn luôn đàng hoàng chém lá trúc, chưa từng có lòng hại người. Nếu không phải Lưu Tinh Nhược nổi lòng xấu xa với ta, thì sao lại có kết cục này?
Hướng Quỳ không khỏi sững sờ, lòng thầm nghĩ Sở Hi Thanh nói cũng đúng.
Đây là do Lưu Tinh Nhược có lòng hại người, cuối cùng lại hại mình, hắn không ngờ Sở Hi Thanh vẫn luôn giấu dốt, vì thế nên bị ngã khỏi võ đài.
Sau đso hai người đều không nói một lời, tập trung vào chém lá trúc.
Hai người chia toàn bộ võ đài ra làm hai phần, không ai liên quan đến nhau.
Chỉ vì giờ phút này, lá trúc trên đài nhiều lắm, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức hai người bọn họ phải toàn lực ứng phó, bằng không thì không thể chém được đám lá trúc này.
Sở Hi Thanh thì ung dung hơn nhiều, có một cái ‘đệ nhất nhân Tây viện’ lót đáy rồi, nên dù là ‘đệ nhất nhân nội môn’ như hắn thua thì cũng không có gì.
Sau khi hắn thả lỏng, tứ chi càng nhanh nhẹn hơn, tốc độ chém lá trúc còn tăng lên trên diện rộng.
Thậm chí Sở Hi Thanh còn nhàn hạ đến mức nhìn xem bảng hệ thống của mình.
Trước đó, điểm võ đạo trong cột đã là giá trị âm màu đỏ tươi, để cho Sở Hi Thanh rất chú ý, nhưng khi đó, hắn vừa phải thích ứng với Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân, vừa phải đề phòng Lưu Tinh Nhược, cho nên không thể xem kỹ được.
Lúc này, điểm võ đạo đã biến thành -1.
Hiển nhiên là hành động đẩy Lưu Tinh Nhược ra khỏi võ đài kia, đã cứu vãn lại 5 điểm.
Khi Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý con số này, lúc này có một đoàn tin tức xuất hiện trong đầu của hắn.
---Ngươi đã tiêu hao một lượng lớn Huyết nguyên để đổi Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân, xin mời đem điểm võ đạo chuyển thành số dương trong vòng một tháng, bằng không thì huyết tủy và nội tạng sẽ suy kiệt mà chết.
Sở Hi Thanh cau mày, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Hắn không nghi ngờ tính chân thật của câu nói này chút nào.
Nói như vậy, hệ thống này cũng không bỗng dưng để cho hắn thức tỉnh thiên phú Quang Âm Thuấn Ảnh Chi Thân và Thuần Dương Lôi Thể, mà là tiêu hao Huyết nguyên ở trong cơ thể hắn.
Như vậy, làm thế nào để bổ sung số Huyết nguyên mình đã tiêu hao? Là dựa vào danh vọng của mình và niềm tin của mọi người sao?
Sau đó, hắn liền đóng cái màn hình huỳnh quang hư ảo này lại.
Muốn bổ túc -1 điểm võ đạo này, là một chuyện dễ như trở bàn tay, mà thời gian còn có một tháng, nên Sở Hi Thanh cũng không lo lắng gì.
Cũng ngay tại lúc này, Sở Hi Thanh kinh ngạc khi phát hiện, thành tích của hắn đã vượt qua Hướng Quỳ, hơn Hướng Quỳ ba mươi hai lá.
Trên mặt bắc của võ đài đá xanh, có một màn ánh sáng màu trắng hư ảo.
Trên đó có biểu hiện rõ ràng, thành tích của Sở Hi Thanh là 763, của Hướng Quỳ là 731.
Cũng tại lúc này, toàn bộ lá trúc ở trên đài đã biến mất tăm.
“Đã hết giờ!” Vị võ sư giáo viên mặt đỏ kia nhìn hai người một chút: “Sở Hi Thanh thắng! TIếp đó chính là thực chiến, ngươi có thể điều tức một lát, để chuẩn bị sẵn sàng.”
Lúc này, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh lại phát sinh biến hóa, không có pháo hoa, nhưng đã tăng lên đến 2 điểm.
Hướng Quỳ khẽ mỉm cười, ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Vẫn là Sở huynh cao hơn một bậc! Bội phục!”
Sở Hi Thanh thì đáp lễ, trong mắt hàm chứa vẻ kinh dị: “Đa tạ đã nhường.”
Hắn nghi ngờ người này vẫn còn giữ lại rất nhiều, thực lực chân thật của kẻ này còn vượt qua Lưu Tinh Nhược kia.
Chỉ là do thân phận của kẻ này là nằm vùng, cho nên mới không muốn làm người khác chú ý.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Sở Hi Thanh, hắn không có chứng cứ.