TÚI HỒ THIÊN(1)
Động dơi đã trải qua hàng nghìn năm, tích tụ không biết bao nhiêu chất thải, người gần như không thể ở được.
Sau đó hắn bước ra khỏi sơn động rồi chỉ huy người giấy dọn dẹp chất thải.
“Cái chỗ như này chắc là không có ai làm phiền đâu.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Kế tiếp là tu luyện ở đây rồi phái người giấy đi hỏi thăm tin tức.
Nếu tìm được Hỏa chủng thì sẽ để chân thân hấp thu.
Lời vừa dứt, Lục Khiêm đã cảm thấy như bị đánh vào mặt.
"Bắt lấy chúng, đừng để chúng chạy!"
"Chủ nhân có lệnh, phải cố bắt sống bằng được."
Từ trong rừng truyền đến âm thanh sột soạt cùng với tiếng bước chân hỗn loạn.
Một đôi nam nữ trẻ chạy ra từ trong bụi cây, phía sau là hơn mười truy binh mặc giáp, cầm đao.
"Ôi chao!"
Cô gái bất chợt vấp phải cành cây dưới chân, lảo đảo vấp ngã.
"Muội muội!"
Chàng trai trẻ tuổi nhanh bước tới đỡ.
Sau khi trì hoãn một lúc, phía đối diện đã vây lấy bọn họ thành nửa vòng tròn.
Cùng lúc đó, Lục Khiêm cách vài mét cũng bị bao vây.
“Diệp Viêm, lấy đồ ra đi, chủ nhân đã có lệnh, hiện tại nếu trở về thì có thể tha cho huynh muội ngươi không phải chết.” Một người đàn ông mặt đen có thân hình cao lớn, mặc Ngư Lân giáp tràn đầy sát khí nói.
Từ vết sẹo trên mặt và vết máu trên giáp của người này có thể đoán được, chắc hẳn là hắn ta đã từng giết rất nhiều người.
"Địch Hộ Viện, dù có chết ta cũng không về cùng ngươi. Diệp Chiến giết cha mẹ ta lại còn muốn cướp lấy bảo vật, cho dù ta có phải phá hủy cũng sẽ không đưa cho các ngươi." Ánh mặt Diệp Viêm kiên nghị, che chở muội muội Diệp Thanh của mình sau lưng.
"Diệp Viêm? Cái tên này vừa nghe đã biết là không tầm thường. Hình như mình bị cuốn vào nội đấu gia tộc rồi..." Lòng Lục Khiêm suy tư.
Trong đám người này không có một ai là tu sĩ, chắc là nội đấu gia tộc dưới nhân gian.
Bấy giờ Địch Hộ Viện mới chú ý tới người lạ đứng bên cạnh, cau mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Lục Khiêm cười nói: "Tại hạ chỉ là một người hái thuốc bình thường, chuyện không liên quan đến ta, mấy người cứ tiếp tục đi."
Dứt lời, Lục Khiêm quay người định rời khỏi.
"Xin đại nhân hãy cứu lấy huynh muội tôi với! Tương lai tất sẽ là làm trâu làm ngựa trả ơn này."
Diệp Viêm quỳ xuống trước Lục Khiêm, liên tục dập đầu.
Cô gái phía sau cũng rất đáng thương, vẻ sắp khóc tới nơi khiến kẻ khác nhịn không được muốn đứng ra bảo vệ.
"Tự mình giải quyết đi."
Nói xong, Lục Khiêm không thèm nhìn lại rồi quay đầu rời đi.
Hắn không phải là chàng trai trẻ tuổi tinh lực dư thừa, không có nơi để trút bầu nhiệt huyết.
Hắn lười để ý đến những ân oán giang hồ này, không quan tâm đến việc giúp đỡ kẻ yếu.
Những lời này khiến Địch Hộ Viện suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đối phương quả nhiên không cùng phe với Diệp Viêm.
Một thân một mình ở nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc là kẻ tài cao lớn mật, hoặc là kẻ ngu không ai bằng.
Lục Khiêm nói chuyện vô cùng mạch lạc, không giống kẻ lỗ mãng.
Suy nghĩ một hồi, trong mắt Địch Hộ Viện lóe lên sự tàn nhẫn.
"Bí mật của bảo vật không thể bị lộ, dù hắn là ai thì cứ giết chung luôn đi!"
Địch Hộ Viện ra lệnh, đám thuộc hạ phía sau kéo căng cung tên nhắm vào ba người bọn họ.
Vù!
Mưa tên trút xuống, giây tiếp theo, ba người bọn họ sẽ trở thành tổ ong bắp cày.
Trong mắt hai huynh muội lộ vẻ tuyệt vọng, lòng Diệp Viêm tràn đầy sự không cam tâm.
Lục Khiêm dừng bước, khẽ thở dài nói: "Không cần thiết vậy đâu."
“Người chết mới là an toàn nhất.” Mặt Địch Hộ Viện vô cảm, trong mắt hiện lên sát ý mãnh liệt.
Xoạch!
Mưa tên bay xuống,
Bỗng nhiên, từ trên người Lục Khiêm bốc lên hơi nước đen kịt.
Mưa tên ngừng lại giữa không trung.
“Ngươi là tiên nhân!” Địch Hộ Viện khiếp sợ đến mức không thể tin được, “Không thể nào!!"
Địch Hộ Viện rút đao, ánh đao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, rồi lao tới nhắm ngay đầu của Lục Khiêm.
Nhìn thấy Lục Khiêm không có ý né tránh, lòng Địch Hộ Viện tự cảm thấy đắc ý trong lòng, người này vô cùng khinh địch.
Từ nhỏ hắn ta đã luyện võ, chiêu này có thể dễ dàng chém đinh chặt sắt.
Dù cho tiên nhân có mạnh đến đâu, cũng chỉ là pháp thuật mà thôi.
Leng keng!
Đao chém vào cổ Lục Khiêm tạo ra tiếng vàng sắt va nhau rồi gãy làm đôi.
Lục Khiêm chậm rãi duỗi một ngón tay ra.
Xì xì!
Máu tươi bắn tung tóe, ngón tay như thép đâm vào trán Địch Hộ Viện.
Hai huynh muội Diệp Viêm đứng sát đó dùng ánh mắt như đang kính ngưỡng thần linh mà nhìn hắn.
Từ ống tay áo của Lục Khiêm bay ra vô số độc xà Thanh Lân Quỷ Hỏa, thân hình to lớn như miệng bát, vảy tỏa ra ánh sáng bóng bẩy của kim loại.
Ở vết nanh cắn, nọc độc của Qủy Hỏa tràn vào, lập tức thiêu đốt người thành một vũng nước mủ.
Lục Khiêm liếc nhìn hai huynh muội, sau đó chuẩn bị rời đi.
Diệp Viêm nhìn đến đây, lòng vừa vui vừa sợ.