TÚI HỒ THIÊN(2)
"Ca ca, hắn là tiên nhân, nếu không chúng ta..." Diệp Thanh nhẹ giọng nói vào huynh trưởng điều gì đó.
“Chờ đã, tiên trưởng!” Diệp Viêm vội vàng ngăn trước mặt Lục Khiêm.
“Xin nhờ tiên trưởng giúp huynh muội ta trở về Diệp gia giết bọn họ.” Diệp Viêm cúi đầu, tỏ vẻ thành khẩn.
“Tại sao ta phải giúp ngươi?” Lục Khiêm hỏi ngược lại.
“Tiên trưởng ra tay trượng nghĩa, chi bằng đã giúp thì giúp đến cùng.” Con ngươi Diệp Thanh đảo quanh, xinh đẹp cười nói, “Mà tiên trưởng lại đã giết người do Diệp Chiến phái tới. Tính cách người này có thù tất báo, chắc chắn sẽ đến trả thù, vậy chẳng thà chủ động đến cửa."
Lời nói của Diệp Thanh rất khó hiểu, sau khi Lục Khiêm giết người, trong mắt Diệp Chiến hắn đã là người phe mình.
Hơn nữa, nàng ta dự định công khai tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay để cắt đứt hoàn toàn khả năng giữa Lục Khiêm và Diệp gia.
"Đúng vậy, tiên trưởng, tại hạ chắc chắn sẽ nhớ kỹ ơn này, ngày sau tất có hậu báo!"
Diệp Viêm hứa hẹn, thấy Lục Khiêm bình dị, gần gũi nên giọng điệu càng thêm mạnh dạn.
"Đây là đang yêu cầu ta làm việc đó à? Cút!" Giọng Lục Khiêm lạnh dần.
Muốn nhờ hắn giúp thì ít ra cũng phải cho hắn lợi ích, hứa suông mà hữu danh vô thực thì có ích gì?
Chẳng lẽ thực sự nghĩ là cả thế giới phải xoay quanh bọn họ chắc?
Hai người như bị sét đánh, Diệp Viêm xoay người rời đi.
Ở chỗ Lục Khiêm không nhìn thấy, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ oán hận, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Dòng chính Diệp gia đã vậy, đạo nhân trước mắt cũng thế.
Cao cao tại thượng, không coi ai ra gì.
May là trên người hắn ta vẫn còn trọng bảo của tiên nhân do phụ thân để lại.
Sau này khi tu thành chính quả nhất định phải cho bọn họ biết cái gì gọi là ba mươi năm sông... phập!
Lồng ngực Diệp Viêm đau nhói, vừa cúi đầu nhìn xuống, lưỡi kiếm đã lộ ra tại vị trí trái tim, bên trên dính một chút máu tươi.
Đầu của muội muội bên cạnh đã lăn xuống đất từ lâu, đôi mắt đẹp mở to.
“Vì…vì sao chứ…” Diệp Viêm chết đi mang theo vô số oán hận.
“Thật sự cho rằng ngươi là nhân vật chính hay sao?” Khóe miệng của Lục Khiêm mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt.
Từ lúc mới bắt đầu, thời điểm mà nữ tử nói ra câu nói kia thì Lục Khiêm đã không có ý định buông tha cho bọn hắn.
Lấy oán báo ơn, lòng dạ thâm độc.
Hai kẻ không thể không diệt trừ!
“Để tam xem xem có bảo bối gì.” Lục Khiêm lục lọi người Diệp Thanh, tìm thấy một chiếc túi bố màu xám to cỡ bàn tay rất bẩn thỉu.
Hắn đưa tay vào, bên trong chẳng có gì.
Nếu là túi bố bình thường vì sao lại phải trịnh trọng như vậy?
Vì thế, hắn rót đưa chân khí vào, chợt cảm giác được chân khí chạm phải một không gian.
Dài rộng khoảng chừng ba thước, dốc túi bố ra thì đổ ra một đống thứ.
Một cuốn sách Thổ Nạp pháp của Thông U quan, ba tấm gỗ mục, hơn hai mươi pháp tiền, vài lọ thuốc đã mất dược tính.
Ngoài ra còn có Thăng Thiên lệnh của Thông U quan.
Xem ra những thứ bên trong đã được cất giữ nhiều năm.
Phàm nhân có được thứ này thì cũng không biết cách mở.
Hầu hết đồ vật đều đã mục nát, giá trị không lớn, ngược lại chiếc túi Hồ Thiên này lại rất có giá trị, trị giá khoảng hai mươi Đạo Công, miễn cưỡng có thể hồi vốn.