Vừa dứt lời, các công nhân viên đã mỏi mệt không chịu nổi lập tức hoan hô lên.
Lại lần nữa trở lại chỗ ngồi, vội vàng xử lý hết những việc làm còn lại trong tay.
Còn về ba người Trần Lâm thì đi tới bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu thương thảo kế hoạch tiếp theo.
- Vừa rồi tôi đã xem qua, Thợ Săn Quái Vật và mấy trò chơi khác gần đây biểu hiện cũng không tệ, ngoại trừ chi phí vận hành và chi phí khai phá ra thì bây giờ chúng ta còn lại hơn 10 triệu tài chính, Trần Lâm, cậu định làm gì?
Xem như là trụ cột của công ty, lão Tống mở miệng nói trước.
Bởi vì Xe Đua Cực Phẩm vừa mới bán cho nên anh cũng không tính phần lợi nhuận này vào.
- Hơn 10 triệu à?
Trần Lâm rơi vào trầm tư.
Anh vốn cho rằng phát hành trò chơi lớn như Xe Đua Cực Phẩm sẽ dùng hết tài chính, không ngờ lại vẫn còn dư.
Mà giá trị tài phú của anh sau khi định chế hoạt hình CG lại lần nữa tăng lên đến 30 triệu, tình thế còn nhanh hơn trước đó.
Dựa theo định chế mỗi phút 100 ngàn tài phú tính toán.
Hoàn toàn có thể làm ra một bộ phim CG dài đến ba giờ!
Nghĩ tới đây, anh lại ngẩng đầu lên:
- Gần đây, trong giới trò chơi có gì đáng chú ý không?
- Cái này tôi biết.
Lão Lý ở bên cạnh chen lời vào:
- Tôi nghe nói gần đây bên Giang Thành sắp tổ chức một đại hội giao lưu nhà đầu tư, ngay vào tháng sau số 5.
- Cái mà anh nói đó, tôi cũng nghe nói, không phải chính là đại hội bánh vẽ à?
Lão Tống bĩu môi, dường như cũng có chút hiểu biết đối với chuyện này.
Đại hội giao lưu nhà đầu tư.
Nói dễ nghe một chút chính là các công ty tuyên truyền nhà mình đang khai phá trò chơi gì, trao đổi lẫn nhau, tăng thêm nhiệt độ trước một chút.
Nói khó nghe một chút chính là đủ loại bánh nướng phô trương, từng người lên đài thổi Game Engine nhà mình mạnh mẽ bao nhiêu, hình ảnh tinh mỹ cỡ nào, cách chơi phong phú bao nhiêu, khái niệm nhiều vượt mức quy định.
Kết quả mở máy tính ra xem xét, vừa mới xây dựng văn kiện kẹp.
Ngay cả một trò ra hồn cũng không có.
- Tôi nhớ trước đó triển lãm này thường được cử hành vào đầu năm mà?
Trần Lâm kỳ quái nói.
- Đúng là thường tổ chức vào đầu năm.
Lão Tống gật đầu:
- Tôi đoán chắc là do tư bản gia nhập, có tài chính nên các công ty lớn cũng bắt đầu nghiên cứu phát minh trò chơi mới, chắc chắn muốn mượn đại hội lần này tuyên truyền một chút.
- Cho nên nói, cạnh tranh đã sớm bắt đầu đúng không?
Vẻ mặt Trần Lâm trở nên nghiêm túc.
Sau khi những công ty kia nhận được lượng tài chính lớn rót vào, bước tiếp theo tất nhiên là mở rộng thị trường mới.
Thậm chí hạng mục vốn đã sắp chết rơi cũng có thể bằng vào tài nguyên khổng lồ mò lên.
Đến lúc đó muốn trổ hết tài năng trong lượng lớn trò chơi như vậy sẽ không dễ dàng như bây giờ.
- Vậy chúng ta có muốn tham gia hay không?
Lão Lý hỏi.
- Đề nghị của tôi là nên tham gia.
Lão Tống trả lời.
- Nhưng chúng ta vừa mới tuyên bố hai trò chơi mới, cho dù Game Engine giúp rút ngắn thời gian thì muốn làm ra một trò tiếp theo cũng cần thời gian.
- Cái chúng ta cần bây giờ không phải là trò chơi, mà là một mánh khóe, một mánh khóe có thể làm cho người chơi nhớ kỹ Hồng Hoang chúng ta.
Lão Tống không hổ là người từng làm ông chủ, ánh mắt sắc bén hơn lão Lý rất nhiều, liếc mắt một cái đã chỉ ra mấu chốt của đại hội giao lưu lần này.
Khoác lác à.
Ai mà không biết chứ?
Loại triển lãm này không phải là so ai thổi ác hơn, ai thổi vang hơn à?
Hơn nữa càng là thời điểm này thì lại càng không thể đi đường bình thường.
Nếu như toàn bộ đều giống như công ty khác, vậy người chơi kia chắc chắn sẽ không nhớ kỹ bọn họ, nhất định phải đủ đặc biệt mới được!
- Vậy thì hay là chúng ta thử trò chơi VR đi, không phải gần đây Tổng giám đốc Trần đã đặt một nhóm kính mắt VR à?
Lão Lý đột nhiên đề nghị.
…
Trò chơi VR?
Nghe thấy đề nghị của lão Lý, lông mày lão Tống cau lại.
- Loại trò chơi này tôi quả thật cũng đã nghĩ qua, nhưng bây giờ trò chơi VR chủ yếu cũng chỉ có ba loại là kinh dị, bắn súng, thể dục thể thao, chúng tôi không có kinh nghiệm chế tác trò chơi này.
Trò chơi VR xem như khác với trò chơi PC và máy chủ, át chủ bài chính là hình thức đắm chìm thể nghiệm.
Thông qua thiết bị đeo vào, đưa hình ảnh vào trong mắt, thực hiện hiển thị hình ảnh chân thật qua góc nhìn thứ nhất.
Loại kỹ thuật này nói đến rất cao đại thượng.
Vốn theo trình độ hiện tại thì cũng chỉ có thể cắm một chút trò chơi đơn giản vào mà thôi.
Trong trò chơi Thợ Săn Quái Vật này, độ chính xác của các động tác rất cao, cơ bản không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên phần lớn công ty VR đều đi theo hướng thư giản, giải trí, tính hạn chế thật sự quá lớn.
Lại thêm còn phải mua các loại thiết bị như kính VR, rất khó có người chơi nguyện ý trả tiền.
- Vậy thì làm thế nào? Cũng không thể nói chúng ta đang làm một đại tác 3A được? Nếu tôi là người chơi thì cũng sẽ không tin tưởng.
Bọn họ vừa mới tuyên bố hai kiểu chơi mới.
Nếu như lại đột nhiên nói đang nghiên cứu phát minh đại tác 3A thì quỷ mới tin.
Đây không phải là khoác lác, mà là làm trò khỉ cho người chơi, chỉ mang lại hiệu quả ngược lại mà thôi.
Dù sao thì công ty trò chơi có lợi hại đến đâu thì cũng phải có chu kỳ chế tác, đâu có thể vừa tuyên bố xong một trò chơi lại lập tức đào ra một kiểu khác được.
Không phải là nói nhảm à?
Nhưng mà...
Điều này làm cho hai người bọn họ không ngờ tới.
Lúc này, Trần Lâm ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Tôi cảm thấy trò chơi VR là một phương hướng rất tốt.
- Cậu chắc chứ?
Lão Tống và lão Lý ngạc nhiên quay đầu lại.
- Đó là đương nhiên.
Trần Lâm đặt ly trà trong tay xuống:
- Mặc dù bây giờ át chủ bài của chúng ta là trò chơi PC và máy chủ, nhưng cũng có thể thử làm một trò chơi VR, coi như là trải đường cho sau này, để cho các người chơi biết trước thực lực của chúng ta.
- Hơn nữa không phải các người cũng nói, trong thời gian ngắn như vậy rất khó làm ra được đại tác cạnh tranh với những công ty kia, vậy thì chúng ta chỉ có thể mở ra lối đi riêng, đi hướng trò chơi VR không có ai làm thì mới có thể để lại ấn tượng được.