- Đây cũng coi như là một kế sách hay.
Lão Tống suy tư gật đầu một cái:
- Nhưng bằng vào mánh khoé VR này thì có lẽ còn chưa đủ, phải có nội dung mang tính trùng kích mới được.
- Hay là chúng ta làm ra trò chơi kinh dị, hù người chơi được không?
Lão Lý đề nghị.
- Không quá ổn, bây giờ thị trường VR đã có rất nhiều trò chơi kinh dị, đơn giản chính là thay đổi phương pháp làm cho người ta sợ hãi mà thôi, không đủ sáng mắt.
Lão Tống lập tức bác bỏ đề nghị này.
Sau đó lão nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nhìn về phía Trần Lâm.
- Không phải là cậu đã có ý tưởng rồi chứ? Tôi nhớ hình như trước đó cậu đã nhắc đến chuyện này với tôi.
- Đã đoán đúng.
Trần Lâm cười thần bí:
- Vốn tôi còn chưa chắc chắn có nên làm hay không, nhưng sau khi nghe phân tích của các người, tôi cảm thấy đã đến lúc nên làm rồi.
- Cái gì, phương án trò chơi mới à?
Lão Lý lập tức lấy lại tinh thần.
Các nhân viên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nghe thấy ba chữ "Trò chơi mới" thì đều nhao nhao vểnh tai lên, tất cả sự chú ý đều bị hấp dẫn tới.
Trần Lâm nhìn bọn họ một chút, cười nói:
- Chờ sau đó tôi sẽ gửi phương án và quá trình chế tác trò chơi cho các người, sau đó các người trở về xem trước một chút thử có thể làm hay không rồi nói sau.
- Cậu thật sự có à?
Lão Tống kinh ngạc, vừa mới trôi qua bao lâu mà thôi.
Phải biết rằng công ty khác từ khi xác định phương hướng đến khi đưa ra quyết định cuối cùng, đến khi chế tạo xong phương án thì ít nhất cũng phải họp 10 lần, 8 lần, lại thu thập đủ loại tư liệu và điều phối tài nguyên.
Toàn bộ quá trình này động một chút chính là mười ngày nửa tháng.
Trần Lâm ngược lại tốt rồi, vừa há miệng ra là đã kèm theo quá trình chế tác, quả thực giống như mở hack.
Nhưng bất kể nói thế nào.
Dù sao thì có phương hướng cũng tốt hơn không có.
- Nếu đã như thế, vậy chúng ta cũng trở về chờ tin tức tốt của cậu.
Hai người không hỏi nhiều, ôm theo chờ mong đứng dậy rời khỏi với các công nhân viên.
Trần Lâm liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó đi vào trong văn phòng, gửi văn kiện đã chuẩn bị sẵn cho hai người.
Làm xong tất cả những chuyện này.
Anh mới một mình ngồi xe chạy về chỗ ở.
...
Về đến nhà, lão Tống cũng không lập tức mở văn kiện ra.
Mà là giống như ngày thường, ăn cơm tắm rửa, dỗ con ngủ, hiến lương.
Mãi cho đến 1h sáng, anh mới mặc áo ngủ đi tới phòng làm việc, mở máy tính lên.
- Xem trước một chút rồi đi ngủ.
Nói xong, lão Tống cũng ngồi xuống ghế, vừa uống trà Kỷ Tử vừa xem xét văn kiện do Trần Lâm gửi tới.
Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng click chuột.
Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng lưng đen như mực tĩnh toạ tại chỗ, lật qua lật lại từng tờ văn kiện.
Nhưng lão lại không chú ý tới.
Đồng hồ quả lắc treo trên tường đang theo thời gian trôi qua nhanh chóng chuyển động.
...
Ngày hôm sau.
Các công nhân viên trong phòng đã đến sớm, quét thẻ đi làm việc.
Trong khu làm việc mặt cười nói nói, thảo luận chuyện lý thú đã gặp hôm qua, khắp nơi đều là bóng người lui tới.
Đinh...
Lúc này.
Cửa thang máy mở ra.
Lão Tống và lão Lý cùng nhau xuất hiện, từ bên trong đi ra.
- Tống lão đại!
- Lý...
Các nhân viên vừa định tiến lên chào hỏi thì bước chân lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người.
- Tống lão đại, các người đây là...
Một nhân viên đang rót nước bên cạnh thang máy ngạc nhiên nói.
Chỉ thấy hai người lão Tống và lão Lý từ trong thang máy đi ra, mắt đầy quầng thâm, nhìn vẻ mặt rất tiều tuỵ, thật giống như một đêm không ngủ, ngay cả tóc cũng rối bời không được chải chuốt.
Không biết Còn tưởng rằng là lão say rượu từ đâu ra nữa.
Chẳng lẽ là tối hôm qua ra ngoài uống rượu nên không được vào nhà à?
- Không có chuyện gì, mọi người đi làm việc của mình đi.
Lão Tống mở miệng nói, khoát khoát tay rồi lại liên tục ngáp.
Tiếp theo lão như nghĩ đến cái gì, lại nhìn về phía vị trí văn phòng:
- Tổng giám đốc Trần đến rồi à?
- Vẫn chưa.
Nhân viên trả lời.
- Được rồi, chờ cậu ta tới thì nhớ nói cho tôi biết.
Lão Tống và lão Lý liếc nhau, cười khổ một tiếng.
Tên kia ngủ thật thoải mái, kết quả bọn họ lại thảm rồi, ròng rã một đêm đều xem phương án trò chơi kia.
Cho dù đến bây giờ thì trong đầu bọn họ vẫn còn hiện lên nội dung của phương án kia, không bỏ đi được.
- Anh cũng xem xong rồi à?
Lão Tống hỏi.
- Xem xong.
Lão Lý gật đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Điều duy nhất bây giờ bọn họ phải làm chính là nhanh chóng tìm được Trần Lâm, hỏi phương án xử lý tình huống này.
Bởi vì nội dung trên đó thật sự quá đả kích đối với bọn họ, cho dù đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn tiêu hoá, nhất định phải tìm Trần Lâm hỏi rõ ràng mới có thể yên tâm.
- Anh nói xem, phương án này thật sự là do Tổng giám đốc Trần viết ra à?
- Đúng vậy, tôi thấy cậu ta không giống như là loại người có thể viết ra kịch bản đó.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong phòng làm việc, ngồi ở trên quầy bar trong khu nghỉ ngơi uống cà phê, chờ đợi nhìn thang máy.
Bởi vì nơi này là nơi gần thang máy nhất.
Hành động rất khác thường này càng làm cho các công nhân viên tò mò.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện lớn gì mà hai vị này lại để ý như vậy, ngay cả máy tính cũng không mở, vừa đến đã đứng ở đó chờ đợi.
Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể âm thầm thấp giọng nghị luận, âm thầm nghi ngờ.
Mãi cho đến gần 10h.
Cửa thang máy mở ra, lúc này Trần Lâm mới khoan thai chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
- Trần Lâm!
- Tổng giám đốc Trần!
Tinh thần Lão Tống và lão Lý chấn động, vội vàng đứng lên nghênh đón.
Bộ dáng giống như sói đói chụp mồi kia lại làm cho Trần Lâm giật mình, thiếu chút nữa ngay cả bánh bao trên tay cũng rơi trên mặt đất.
- Lão Tống, lão Lý? Sao hai người lại biến thành bộ dáng như quỷ này? Tối hôm
…
- Trần Lâm, đây thật sự là phương án do cậu viết à?
Trong văn phòng, hai người lão Tống và lão Lý ngồi đối diện Trần Lâm, không nhịn được hỏi.