Đây vẫn chỉ là thành tích ngày thứ nhất mà thôi!
- Cuối cùng cũng có tiền để làm tiếp một trò chơi rồi.
Anh vẫn rất hài lòng với thành tích này, cũng bắt đầu tính toán phương hướng của trò chơi tiếp theo.
Cốc cốc cốc...
Đúng lúc này lại vang lên một tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Trần Lâm đóng giao diện hệ thống lại, nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy lão Lý chậm rãi đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm một tờ giấy trắng có chút nếp nhăn.
Do dự một chút, cuối cùng lão vẫn đưa tờ giấy trắng tới trước mặt anh.
- Tổng giám đốc Trần, tôi muốn từ chức.
Từ chức?
Trần Lâm không cầm lấy tờ đơn xin từ chức mà dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía lão Lý.
- Vì sao?
Trong ấn tượng của anh, mặc dù lão Lý này có đôi khi không quản được miệng của mình nhưng làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ.
Hơn nữa, trong đoàn đội, ngoại trừ lão Tống ra thì lão là người lớn tuổi nhất, kỹ thuật tuyệt đối cứng cỏi nhất, thường xuyên giúp đồng nghiệp giải quyết một chút vấn đề.
Xem như là nhân vật cấp bậc lão đại.
Nếu như lão đi thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với đoàn đội, hơn nữa còn rất khó tìm được nhân tài có kỹ thuật như vậy.
Dù thế nào thì Trần Lâm cũng sẽ không dễ dàng thả lão rời khỏi.
- Có phải bởi vì đãi ngộ quá thấp hay không? Hoặc cảm thấy hoàn cảnh công ty không tốt?
Thấy lão Lý trầm mặc không nói, Trần Lâm tiếp tục hỏi.
- Không, không phải, đãi ngộ của tổng giám đốc Trần làm cho tôi rất hài lòng, các đồng nghiệp cũng đều rất tốt, chỉ là...
Nói được một nửa, lão Lý lại lần nữa ngậm miệng lại, giống như có chuyện gì khó nói, có thể nhìn ra được vẻ mặt của lão đang giãy dụa rõ ràng.
Nhìn đến đây, trong lòng Trần Lâm cuối cùng cũng có đã đoán được sơ sơ.
- Trong nhà xảy ra chuyện gì à?
- Sao tổng giám đốc Trần lại biết?
Lão Lý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút chấn kinh.
- Anh không cần hỏi vì sao tôi biết được, nếu như là thiếu tiền thì tôi có thể ứng trước giúp anh.
- Nhưng mà...
Lão Lý há to miệng.
Nhìn vẻ mặt do dự xoắn xuýt kia, Trần Lâm biết mình đã đoán đúng.
Chính là bởi vì trong nhà xảy ra chuyện cần dùng tiền gấp, nên gia hỏa này mới không thể không từ chức.
Hơn nữa rất có thể là một con số không nhỏ, bằng không thì lấy tiền lương hiện tại của lão hoàn toàn không cần phải rời khỏi.
Bởi vì cái gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Cho dù anh làm ông chủ cũng có lúc cần tiền gấp, chứ đừng nói gì là lão Lý thân là nhân viên.
Mà lúc này.
Ngoài cửa cũng vang lên một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, lão Tống mang theo một đám nhân viên vội vàng chạy vào.
- Lão Lý, tôi nghe nói anh muốn từ chức?
Giọng nói của lão Tống gần như truyền khắp cả tầng lầu, đủ để thấy được lão vội vã cỡ nào.
Nghe tin, các nhân viên khác cũng chạy tới, nhao nhao lên tiếng.
- Anh Lý đừng suy nghĩ không thông suốt như vậy.
- Có chuyện gì khó xử thì có thể tìm mọi người hỗ trợ, tuyệt đối không nên vì tiền mà đi làm việc ngốc nghếch.
- Đúng vậy, đừng vọng động, sẽ luôn có cách.
- Chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi một tiếng, còn coi tôi là anh em không?
- Sư phụ, người đi chúng tôi phải làm sao đây?
Trong nháy mắt, trong phòng họp đã vây đầy người.
Mặc kệ là nhân viên cũ hay là nhân viên mới, toàn bộ đều từ khu vực làm việc chạy tới, rõ ràng đều biết chuyện này.
Lão Lý bị vây ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, lại có chút áy náy.
Dù sao thì cũng là đồng nghiệp làm việc với nhau lâu như vậy nên lão cũng không muốn làm phiền mọi người, hơn nữa số tiền này cũng không phải những nhân viên bình thường như bọn họ có thể lấy ra được.
- Đều đi ra ngoài trước đi, chuyện này tôi và Trần tổng sẽ giải quyết.
May mắn.
Lão Tống đúng lúc đứng ra giải vây, đuổi những người khác ra ngoài.
Mặc dù các nhân viên khác còn muốn nói chút gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc, đồng thời tiện tay đóng cửa lớn lại.
Đợi đến khi văn phòng yên tĩnh lại, lúc này lão Tống mới nhìn về phía Trần Lâm.
- Thật xin lỗi, tôi không để ý đến bọn họ.
- Không sao, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.
Trần Lâm mang theo ý cười, lại nhìn chăm chú lão Lý bên cạnh vài lần.
Anh không ngờ rằng lão Lý trong công ty có uy tín như thế, lại có thể khiến cho các công nhân viên đều chạy tới giúp lão.
Có năng lực, có đảm đương.
Lại có thể nhận được sự tín nhiệm của các công nhân viên.
Không phải là thí sinh thích hợp mà anh đang tìm à?
- Lão Tống, anh cảm thấy... Để cho lão Lý làm người quản lý team mới được không?
- Hả? Để anh ta quản lý team mới à?
Lão Tống sửng sốt một chút, không phản ứng kịp vì sao anh lại đột nhiên nói ra câu này.