Q2-Chương 23: [Dịch] Bệnh Viện Số 444

Hộp màu đồng cổ

Phiên bản dịch 7597 chữ

Trong nhà của Lâm Sâm.

Trước khi bác sĩ Đường Ly chuẩn bị lấy máu, lấy từ hộp thuốc ra một chai cồn y tế, đây không phải bệnh viện, cũng không phải môi trường vô trùng, vẫn cần phải khử trùng.

Sau khi rút máu, bác sĩ Đường ấn miếng bông y tế lên vết thương và nói với bác sĩ Dương: "Được rồi, Tiểu Dương, trước tiên hãy mang mẫu máu đến Trung tâm cấp cứu."

"Được rồi."

Bác sĩ Dương lấy mẫu máu và biến mất ngay lập tức.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Sâm ngược lại còn tốt, Mạt Trân Trân thì mở to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.

Đường Ly cầm hộp thuốc lên, đứng dậy nói: "Bác sĩ Đới, ta đã cho ngươi lời khuyên rồi, buổi tối gặp lại. Nếu Mai Chủ nhiệm ra tay thì anh ấy có thể được cứu."

"Hiểu rồi, lát nữa ta sẽ liên lạc với bác sĩ Cao."

Nhưng khi Đới Lâm nhìn thấy máu vừa rồi, hắn chợt nhớ đến con chó Bắc Kinh đã chết lúc đó.

Nếu như nói vật sống cũng có thể bị mắt phải nuốt chửng hấp thu, như vậy... một bộ phận thân thể của người sống cũng có thể bị hắn hấp thu.

Vì vậy, sau khi Đường Ly rời đi, Đới Lâm đã xin Lâm Sâm một ít tóc và bí mật nuốt nó bằng mắt phải để hấp thụ nó.

Chỉ trong tích tắc, Đới Lâm đã chiếm được tất cả ký ức của Lâm Sâm!

Vì vậy, đoạn ký ức về công việc tăng ca của Lâm Sâm, Đới Lâm giờ này cũng hoàn toàn như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Nó giống hệt như giọng nói của chính Lâm Sâm!

Tuy nhiên, dường như không có cách nào để chẩn đoán nó. Hắn không thể lấy bất kỳ thông tin lời nguyền nào từ sợi tóc.

Bất đắc dĩ, Đới Lâm gọi lại cho Cao Hạp Nhan và giải thích tình hình cho cô ấy.

"Bác sĩ Cao, ngươi có thể liên lạc với Mai chủ nhiệm và yêu cầu cô ấy đi khám tại nhà khẩn cấp không?"

"Mai chủ nhiệm ... Quả thực, cô ấy giỏi nhất trong việc chẩn đoán phân biệt các lời nguyền, đặc biệt là khía cạnh bí ẩn của lời nguyền, có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú trong các trường hợp nghi nan khó phân loại. Khó có được bác sĩ Đường có thể đưa ra lời khuyên này cho ngươi. Mai chủ nhiệm cũng vừa vặn tối mai không có phẫu thuật, để ta nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy làm thêm giờ, đương nhiên chi phí khám khẩn cấp cao hơn, bác sĩ Mai là Chủ nhiệm nên phải trả 1000 điểm linh liệu cho cô ấy, và giá của Chú Vật và điều trị theo dõi phải được tính toán riêng."

1000 điểm linh liệu…

Tổng thể mà xét, vẫn là có lời.

Sau đó, hắn nhìn về phía Lâm Sâm nói: "Anh Lâm, Mai Chủ nhiệm Khoa Ác Quỷ có thể tới thăm khám, phí thăm khám khẩn cấp là 1000 điểm linh liệu, anh cảm thấy thế nào?"

Lâm Sâm nghiến răng và nói: "Được! Vậy thì 1000!"

"Được, chuyện này ta sẽ lo." Đầu bên kia điện thoại, Cao Hạp Nhan nói: "Sáng mai Mai chủ nhiệm sẽ đến gặp ngươi, tối nay nhớ quan sát tình trạng của anh Lâm, nếu ngươi có bất kỳ vấn đề gì thì kịp thời báo cáo với ta."

"Ta hiểu rồi."

Đới Lâm biết, mình có thể phong ấn thành công nữ quỷ trong mắt phải là do Mai chủ nhiệm đã giúp đỡ rất nhiều. Hắn luôn muốn đích thân cảm ơn Mai chủ nhiệm, vì vậy có thể nói hắn luôn mong chờ. Ngày mai, cuối cùng cũng có thể gặp Mai chủ nhiệm này!

Đới Lâm và Khương Lam cứ như vậy ở nhà Lâm Sâm chờ đợi.

Nhà của Lâm Sâm không quá lớn, cuối cùng Lâm Sâm quyết định anh ta sẽ ngủ ở phòng khách, Khương Lam và vợ anh ta ở chung một phòng. Về phần Đới Lâm, dù sao, chỉ cần hắn không muốn ngủ thì không cần phải ngủ, chỉ cần ở trong phòng khách với Lâm Sâm là được.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, hai bác sĩ Mai Khuất Chân và Đường Ly đến nhà Lâm Sâm bằng xe cấp cứu khẩn cấp, nhưng bác sĩ Dương không đến.

Bác sĩ Đường nói với Lâm Sâm rất tiếc là xét nghiệm máu không tìm thấy gì.

Không lâu sau khi Mai Khuất Chân bước vào phòng, cô ấy đã nghe mọi điều từ Lâm Sâm và Khương Lam một cách chi tiết.

Lâm Sâm sẽ chết lúc chín giờ tối nay.

Tình hình hiện tại có thể nói là khá nghiêm trọng.

Ngay cả nó thuộc về loại lời nguyền nào cũng không thể chẩn đoán được, hoàn toàn không thể tiến hành điều trị chống lại lời nguyền hữu hiệu được, càng không cần nói đến phẫu thuật. Điều duy nhất có thể nắm bắt được hiện tại là thời điểm chết.

"Ta sẽ cố gắng hết sức, hi vọng các ngươi trước hết không cần gánh vác tư tưởng quá nặng."

Mai Khuất Chân nhìn Lâm Sâm và vợ với vẻ mặt buồn bã trước mặt, và nói: "Tôi có rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng, và tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp các người vượt qua một kiếp này. Chỉ cần sống sót sau chín giờ đồng hồ, như vậy liền có thể phá giải nguyền rủa."

Sau đó, cô nhìn Khương Lam và nói: "Theo lời Khương tiểu thư, sẽ không mất quá nhiều thời gian để lời nguyền trực tiếp tấn công bệnh nhân cho đến khi bệnh nhân chết. Nói cách khác ... chỉ để bảo vệ bệnh nhân thoát khỏi cái chết trong khoảng thời gian này, ta vẫn có một số tự tin."

Đới Lâm lập tức nghĩ tới Mai Khuất Chân trước đó xuất thủ cứu giúp, và nói: "Mai chủ nhiệm, nói đến, ta thực sự cảm kích sự giúp đỡ của cô trước đây."

"Nếu muốn nói lời cảm ơn, thật ra ta cũng muốn cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ chồng ta ở Khoa điều trị nội trú."

"Ừm, Mai chủ nhiệm, chồng cô là ai?"

"Triệu Xá."

"À, thì ra vậy, Mai chủ nhiệm và bác sĩ Triệu là vợ chồng?"

Đới Lâm tự nhiên bị ấn tượng bởi người vợ mà Triệu Xá thỉnh thoảng nói đến, nhưng hắn không ngờ đó lại là Mai chủ nhiệm! Chồng là bác sĩ chính, vợ là Chủ nhiệm?

"Trước hết, chúng ta không thể ở lại đây lúc chín giờ tối, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu chúng ta ở lại đây thì có thể bị vạ lây vô tội."

"Không thể trước tiên kê một số đơn thuốc ... gọi là Chú Vật đúng không?" Mạt Trân Trân lo lắng hỏi: "Vấn đề sẽ không được giải quyết nếu có Chú Vật sao?"

Mai Khuất Chân nói xong, cô ta đặt hộp thuốc của mình lên bàn: "Đương nhiên, điều chắc chắn là lời nguyền này liên quan đến không gian khiến anh thậm chí không thể vào bệnh viện, ngay cả xe cứu thương cũng không thể vào thì bất kỳ Chú Vật nào cũng sẽ không thể giải được lời nguyền không gian.”

Vào bệnh viện không được, chỉ có thể mang Chú Vật ra ngoài.

"Nghe này. Khi tôi mở hộp thuốc, đừng nhìn vào. Hiểu chưa?"

Lâm Sâm và Mạt Trân Trân đều gật đầu, ngay lập tức lùi lại một bước.

Ngay cả bác sĩ Đường Ly cũng lùi lại vài bước.

Sau đó, Mai Khuất Chân mở hộp thuốc và lấy ra một…

Hộp màu đồng cổ.

"Ngươi cầm cái hộp này trước đi, một khi gặp nguy hiểm liền mở hộp ra, nhưng nhớ kỹ... Đây là chuyện rất trọng yếu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ... gặp nguy hiểm mới có thể mở ra, tuyệt đối không thể mở ra trước. Sau khi mở ra, không được vượt quá 30 giây. Sau khoảng thời gian này mà không đóng hộp thì ngươi chắc chắn sẽ chết. Ta nhắc lại, nếu quá 30 giây mà không đóng hộp, ngươi chắc chắn sẽ chết. Dù là 1 % tỷ lệ sống sót cũng không có."

Lâm Sâm trịnh trọng gật đầu và nhận lấy chiếc hộp.

"Bởi vì không thể chẩn đoán chính xác, ta không thể đưa ra đơn thuốc cho Chú Vật. Xin hãy hiểu điều này. Bản thân Chú Vật là một lời nguyền, đối với người bệnh mà nói chính là một loại lấy độc trị độc."

"Tôi, tôi hiểu rồi, bác sĩ Mai."

"Vậy thì, trước chín giờ tối, chúng ta hãy đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô. Trong nghĩa trang chắc chắn có những hồn ma đang hoạt động. Với sự giúp đỡ của những hồn ma ở đó thì có thể làm cho Chú Vật của ta hiệu quả hơn, tiến hơn một bước cam đoan tính mạng của ngươi..." Mai Khuất Chân nói điều này và nói thêm: "Chỉ có bác sĩ Đới, bác sĩ Đường và ta sẽ đưa anh Lâm đến đó, Khương tiểu thư, cô Lâm, các ngươi không thể đến đó. Ta không phân được tinh lực bảo hộ các ngươi."

“Tôi không đi?” Vẻ mặt Mạc Trăn Trăn lập tức thay đổi: “Nhưng mà?”

"Ta hiểu rồi." Lâm Sâm cũng cảm thấy Mai Khuất Chân nói có lý, nặng nề gật đầu: "Ta đi."

Mai Khuất Chân nhìn chiếc hộp, và nhớ lại những lời của Ấn Vô Khuyết đã đưa nó cho mình: Nhớ kỹ, sau khi lấy chiếc hộp này, hãy đảm bảo Đới Lâm ở gần chiếc hộp! Tuyệt đối đừng cho Đới Lâm rời xa cái hộp!

Bạn đang đọc [Dịch] Bệnh Viện Số 444 của Hắc Sắc Hỏa Chủng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!