Chương 102: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Còn ai lên không?

Phiên bản dịch 7448 chữ

Âm thanh ôn hòa, nhưng lời nói lại rất mạnh mẽ.

Bạch Phi Vũ nhìn Chu Sinh đang hoảng sợ, nụ cười ấm áp trên mặt vẫn không hề suy giảm đi chút nào.

Kiếp trước khi mình là Kiếm tiên từ đầu tới cuối đều là tiêu điểm của thế nhân, từ đó tới giờ chưa từng bị khinh miệt như này.

Giờ mình giả heo ăn thịt hồ ẩn tu tại Tiểu Sơn phong, không ngờ hôm nay lại thực sự có người nhìn mình như nhìn heo?

Giả heo ăn thịt hồ quá lâu sẽ bị người khác nhìn thành heo sao?

Vậy ta sẽ vô địch thiên hạ lần nữa!

Lúc quá khứ đen tối bị đào ra, trong lòng Bạch Phi Vũ đã kiềm chế một ngụm lửa giận rồi, đêm qua lại bị Lãnh Thanh Tùng xem nhẹ, đánh một trận lại ngang tay, dù thế nào hôm nay mình cũng muốn hả giận!

Bạch Phi Vũ đặt một tay lên chuôi kiếm, môi nở nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng, nhưng mọi người lại chỉ cảm giác được cái lạnh thấu xương.

Trên người không hề có kiếm ý, chỉ đứng một chỗ, ngay cả chân nguyên cũng không điều đồng.

Nhưng lại có thể khiến trường kiếm trong tay các đệ tử Vấn Kiếm phong rút khỏi vỏ, chỉ thẳng vào chủ nhân, việc này đã gây nên một mảnh xôn xao.

"Đờ mờ, Chu Sinh kia chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn phải người mạnh nhất?"

"Đây là ai vậy, trên Tiểu Sơn phong toàn quái vật gì thế?"

"Người này thật đẹp trai, sao lại không tới Hình Phong bọn mình làm khách?"

"Ôi chao, ta rất thích khí chất của vị tiểu sư huynh này."

Bạch Phi Vũ toàn thân áo trắng, thuộc tính mị lực trên giao diện cao tới tận 11 điểm, con số này đại biểu giá trị nhân sắc của tiểu Bạch có thể miểu sát tất cả mọi người ở đây.

Lại cộng thêm chiêu kiếm này, vạn kiếm đều phản ứng.

Đơn giản chính là sát thủ giết chết thiếu nam thiếu nữ!

Thông tin liên quan tới Bạch Phi Vũ bắt đầu bị vạch trần do đệ tử nội môn Thanh Vân tông đấu đá lẫn nhau lộ ra.

Trên khán đài, Thái A trầm ngâm nhìn Bạch Phi Vũ, thân là một trong những kiếm tu mạnh nhất thế gian, Thái A có thể cảm nhận rõ ràng vừa rồi Bạch Phi Vũ đã vận dụng thứ vượt qua cả chân nguyên, đó là đạo vận.

Là thứ cao hơn cả pháp tắc!

Mặc dù chỉ dùng một chút, nhưng chỉ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà đã có thể, ngay cả tông chủ Kiếm tông như Thái A cũng chưa từng nghe qua!

Tên nhóc cả người mặc đồ trắng kia là quái vật à?

Động Hư Tử không nén nổi ý cười, dùng ánh mắt hài lòng vì tìm được người kế tục nhìn về phía Bạch Phi Vũ, đặc biệt là trong tình huống đại đệ tử Lăng Phong không còn thích hợp chức chưởng môn, mà nhị đệ tử lại là dư nghiệt của ma tộc.

Động Hư Tử biết chỉ hướng mắt lên trời mới có thể đánh giá được hết Tiểu Sơn phong.

Còn Đại sư huynh Âu Dương lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của Động Hư Tử, vì tên nhóc này thực sự rất kì lạ, mà cảnh giới lại còn rất thấp.

Mặc dù lượng chân khí lớn tới đáng sợ, thậm chí còn có thể điểm hóa linh trí.

Nhưng tuổi thọ của Âu Dương là một khuyết điểm chết người, với một tiên tông kéo dài theo năm tháng mà nói thì một chưởng giáo không ổn định chắc chắn sẽ khiến tông môn hỗn loạn.

Mà chuôi kiếm Lãnh Thanh Tùng này lại quá sắc bén, quá đơn thuần, cũng không thích hợp với địa vị chưởng giáo, với tính tình này sẽ khiến tông môn đi theo con đường cực đoan.

Thế nên người lọt vào mắt xanh của Động Hư Tử chính là hai người Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ.

Hai người đều có tư chất hơn người, là hạng người có tính tình vững chắc, đều là người hoàn hảo kế thừa chức chưởng giáo.

Vì vậy khi thi đấu tông môn, Động Hư Tử mới trực tiếp để Trần Trường Sinh làm Thánh tử Thanh Vân thánh địa, một mặt là cho thiên hạ một cái công đạo, một mặt là vì tỏ ý cực kì coi trọng Trần Trường Sinh.

Nhưng tính cách Trần Trường Sinh lại có một thiếu sót trí mạng, đó là đứa nhóc này thực sự quá cẩn thận, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngay cả việc đến quan tưởng ngộ đạo trong Thanh Vân bí bảo cũng là dùng phân thân để vào!

Thanh Vân tông là một trong chín đại thánh địa, người làm chưởng giáo chẳng những phải có tính cách trầm ổn, mà còn không được đánh mất nhuệ khí.

Chỉ như vậy Thanh Vân tông mới có thể trường thịnh không suy!

Bạch Phi Vũ này lại hoàn mỹ có đủ tất cả, tính cách trầm ổn, không hẳn có nhuệ khí, nhưng tư chất hơn người lại không kiêu căng nóng nảy.

Động Hư Tử nhìn thế nào cũng thấy Bạch Phi Vũ là người hoàn hảo thừa kế chức chưởng giáo.

Đáng tiếc lại chẳng phải đệ tử của mình, Hồ Vân đúng là tốt số, tìm ở đâu ra lắm đệ tử có tư chất tốt như vậy?

Mình đã trao đổi qua với Thái A, lần tới bí cảnh tiên nhân này dĩ nhiên sẽ hấp dẫn tán tu trong thiên hạ tới.

Tìm viên ngọc thô chưa được phát hiện trong đám tán tu thu làm đệ tử cũng được coi là việc vui ngoài ý muốn.

Ánh mắt Động Hư Tử rơi xuống người Âu Dương đứng sau lưng Bạch Phi Vũ, tên nhóc này nhất định sẽ mang lại cho mình một kinh hỉ, mình có thể thu được một đồ đệ tốt hay không hoàn toàn nhờ vào tên nhóc đó!

Âu Dương nhìn về phía Chu Sinh, đáy mắt không khỏi cảm thấy Chu Sinh đáng thương, tính tình của tiểu Bạch luôn tốt, chỉ là sau khi bị đào mộ thì tính tình có hơi nóng nảy.

Lại dám thổi thêm gió trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, đang tìm người ngược ngươi à?

Chu Sinh nhìn thanh trường kiếm làm bạn bên người mấy chục năm này, hiện giờ mũi kiếm đó như làm việc nghĩa không chùn bước chỉ thẳng vào người mình, mồ hôi hột lớn như hạt đậu không ngừng toát ra khỏi mặt.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao trường kiếm lại đột nhiên rút khỏi vỏ chỉ vào mình?

Đây chính là thanh trường kiếm theo mình mấy chục năm! Là người bạn mà mình vô cùng tín nhiệm!

Không ngờ mình lại có ngày bị kiếm chỉ thẳng vào mặt!

Kiếm của kiếm tu là thứ quý nhất, cũng là thứ không thể chạm vào nhất.

Đệ tử Vấn Kiếm phong phía sau Chu Sinh cũng không thể chấp nhận được việc kiếm của mình lại có ngày ruồng bỏ chủ.

"Tĩnh tâm!"

Một tiếng quát khẽ vang lên trong lòng của các đệ tử Vấn Kiếm phong, khiến đệ tử Vấn Kiếm phong đồng loạt lấy lại tinh thần, Thuần Dương Tử ngồi ngay ngắn ở hàng đầu tiên nhắm mắt không nói, chỉ là vẻ mặt có hơi cô đơn.

"Rốt cuộc ngươi đã dùng yêu pháp gì? Rút kiếm của ngươi ra, đường đường chính chính đánh một trận với ta!" Chu Sinh bị sư phụ quát khẽ một tiếng làm thức tỉnh, lập tức nhìn về phía Bạch Phi Vũ toàn thân áo trắng mà quát lớn một tiếng, trở tay nắm lấy chuôi của phi kiếm trước mặt, chỉ thẳng vào Bạch Phi Vũ.

Soạt!

Mấy trăm đệ tử Vấn Kiếm phong cũng đồng loạt nắm kiếm chỉ thẳng vào Bạch Phi Vũ.

Đối với một kiếm tu, bị người khác đoạt kiếm chính là chuyện vô cùng nhục nhã trong cuộc đời của mình!

Bạch Phi Vũ đặt một tay lên chuôi kiếm quét mắt nhìn một vòng đệ tử Vấn Kiếm tông, nhẹ nhàng nói: "Quay về vỏ!"

Trường kiếm trong tay mấy trăm đệ tử Vấn Kiếm phong vốn đang chỉ vào Bạch Phi Vũ lại lần nữa tránh thoát khỏi tay chủ nhân, quay lại vỏ kiếm.

Bạch Phi Vũ cầm kiếm đi tới trước mặt Chu Sinh, nhìn Chu Sinh tỏ ra không thể tin nổi, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nói: "Rút kiếm? Các ngươi chưa xứng để ta rút kiếm!"

"A a a!" Liên tiếp bị trào phúng khiến Chu Sinh không thể giữ được lý trí, khởi động chân nguyên rút kiếm ra, đâm về phía Bạch Phi Vũ.

Ánh mắt của Bạch Phi Vũ ngưng tụ lại, lùi về sau một bước để tránh trường kiếm đang quét tới, nâng vỏ kiếm lên, nhanh như sét đánh vào cổ tay Chu Sinh, sau đó di vỏ kiếm lên điểm vào đan điền của Chu Sinh.

Chân nguyên của Chu Sinh trì trệ, chân nguyên trong kinh mạch lập tức hỗn loạn, khí huyết dâng trào rồi ngất luôn.

Miểu sát!

Nguyên Anh tầng bốn thế mà bị miểu sát!

Bạch Phi Vũ hơi nghiêng người nhường không gian cho Chu Sinh ngã xuống đất, rồi lại nhìn về phía đám đệ tử còn lại của Vấn Kiếm phong mà ấm áp hỏi han: "Còn ai lên không?"

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    156

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!