Trong thời gian bốn người thảo luận, chưởng môn Động Hư Tử cũng gửi hạc giấy đưa tin đến Tiểu Sơn phong báo cho mấy người Âu Dương biết ba ngày sau Thái A sẽ dẫn họ tiến về Kiếm thành của Kiếm tông!
Hạc giấy lẳng lặng rơi trên bàn đá, bốn người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Âu Dương mới phất phất tay ra hiệu ba tên nghịch tử đi làm các việc liên quan.
Lãnh Thanh Tùng cầm tờ giấy chữ viết như chó cào kia mà giống như nhặt được chí bảo mang trở về phòng của mình, trong cõi u minh, Lãnh Thanh Tùng có thể cảm giác được tờ giấy này có trợ giúp rất lớn cho con đường sau này của mình!
Bạch Phi Vũ còn chưa sửa xong nóc nhà nên ngậm một cây đinh trong miệng rồi leo lên nóc phòng.
Lúc Trần Trường Sinh đang muốn rời đi thì Âu Dương ấn vai Trần Trường Sinh lại mà hỏi: "Trường Sinh, các ngươi quan tưởng bí bảo Thanh Vân mất bao lâu nữa? Lúc nào sẽ ra? Có thu hoạch gì không?"
Trần Trường Sinh dừng một chút rồi nói: "Đại khái trong hai ngày qua kỳ thật chẳng qua chỉ là vững chắc sơ căn cơ, bí bảo Thanh Vân đối với ta mà nói thì có tác dụng không quá lớn?"
Âu Dương ồ một tiếng rồi ra hiệu Trần Trường Sinh có thể đi nấu cơm, ánh mắt suy tư một chút, sau đó cầm hạc giấy trên bàn đá truyền vào một đạo chân nguyên.
Hạc giấy vốn cứng ngắc trong nháy mắt trở nên linh động, bay quanh Âu Dương một vòng rồi bay về phía Thanh Vân phong.
Vào buổi tối, Âu Dương vẫn luôn đi ngủ sớm giờ lại ngồi khoanh chân ở trên giường, dường như đang đợi gì đó.
Đột nhiên một cây phất trần xuất hiện ở trước mặt Âu Dương, giọng của Động Hư Tử truyền đến từ trên phất trần: "Bắt lấy!"
Âu Dương vươn tay nắm lấy phất trần, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần thì mình đã ở trong đại điện của Thanh Vân tông.
Động Hư Tử đưa lưng về phía Âu Dương, trong tay cầm con hạc giấy kia, đôi mắt chăm chú nhìn vào hai chữ "Thiên Địa" phía trên bàn thờ trong đại điện, im lặng không nói.
Âu Dương tìm một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống, chờ Động Hư Tử hỏi.
"Ngươi có chắc chắn không? Thật sự hắn tên là Lâm Phong?" Động Hư Tử cầm hạc giấy mà nhẹ giọng hỏi.
Âu Dương uể oải đáp lời: "Không sai được, hơn nữa còn giống như đúc tên thánh tử ma tộc kia!"
Thân thể Động Hư Tử hơi dao động, có vẻ hơi tiêu điều, rồi xoay người nhìn Âu Dương với vẻ vui mừng: "Tiểu tử, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này, ta rất vui mừng."
Âu Dương lắc đầu nói: "Ta là đệ tử Thanh Vân tông, mà chuyện này lại quá trọng yếu đối với Thanh Vân tông cho nên ta muốn nghe thử ngươi dự định giải quyết làm sao?"
"Giải quyết làm sao? Một phế vật Xuất Khiếu mà cần Đạo gia ta nhúng tay?" Động Hư Tử khó hiểu nhìn Âu Dương mà nói.
Không đợi Âu Dương mở miệng, Động Hư Tử khẽ quát một tiếng:
"Ra đây!"
không gian phía đối diện Âu Dương đang ngồi trên bồ đoàn bắt đầu vặn vẹo, Lăng Phong vốn đang ở trong cấm địa lĩnh hội bí bảo Thanh Vân bị Động Hư Tử dùng sức mạnh to lớn phá vỡ không gian để truyền tống tới.
Lăng Phong vốn đang lĩnh hội bí bảo nên khi kinh ngạc mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Âu Dương đang cười ha hả mà chào hỏi mình: "Lão Lăng, còn chưa ngủ sao?"
"Âu Dương sư huynh? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?" Lăng Phong có chút không hiểu mà nhìn Âu Dương rồi mở miệng hỏi.
Sau lưng lại truyền đến tiếng hừ lạnh của Động Hư Tử: "Nghịch tử! Còn không quỳ xuống!"
Lăng Phong cuống quít nghiêng đầu rồi quỳ xuống trước mặt Động Hư Tử, trong lòng đã hiểu rõ Âu Dương sau lưng chắc chắn đã nói chuyện giết chết Lâm Phong với chưởng môn.
Bây giờ mình hẳn là phải suy nghĩ xem làm sao vượt qua trận tra hỏi này!
Mình đã phiêu đãng trong không gian không biết tên kia vài vạn năm, nay vất vả lắm mới lại thấy ánh mặt trời, đồng thời một lần nữa đạt được thân thể của mình.
Bất kể là tính cách hay khôn ngoan thì hóa thân Lâm Phong của mình đều không thể so sánh bằng!
Động Hư Tử nhìn đồ đệ một tay mình nuôi nấng trước mặt, trong mắt lóe lên một tia bi thương nhưng vẫn như cũ lạnh giọng quát: "Ta hỏi ngươi! Lần này Âu Dương xuống núi gặp được Lâm Phong, Lâm Phong và ngươi có liên quan gì với nhau?"
Lúc Động Hư Tử nói ra tên Lâm Phong, Lăng Phong đã biết rõ Âu Dương có thể có năng lực dò xét thân phận người khác.
Dù sao cái tên Lâm Phong này chỉ có mình và mình của kiếp này biết.
Nhưng đây lại thành chỗ dựa lớn nhất để mình có thể trở mình!
Bởi vì chính mình là Lăng Phong, đây chính là thân thể của mình!
Thần hồn và thân thể của mình phù hợp với nhau một cách hoàn mỹ, cho dù đứng trước mặt tiên nhân thì cũng không thể nhìn ra mình có vấn đề gì!
Vả lại lúc mình ở trong hư không vô tận kia đã sớm thôi diễn ra bản thân phải làm gì ở chỗ của vị sư phụ chưởng môn này để không bị bại lộ thân phận, nên Lăng Phong vốn dĩ không hề có tí lo lắng nào.
Ánh mắt Lăng Phong bình tĩnh, hắn cúi đầu cung kính mở miệng nói: "Đúng vậy, hắn và ta có liên quan đến nhau!"
"?" Âu Dương nhìn Lăng Phong quỳ ở đó, mình còn nghĩ Lăng Phong sẽ giải thích như thế nào, không nghĩ tới Lăng Phong vậy mà thẳng thắn thừa nhận như vậy?
Nghỉ chơi? Người sói chọn tự tử?
Ầm!
Uy áp cuồn cuộn phát ra từ trên người Động Hư Tử, Động Hư Tử trợn trừng hai mắt nhìn đệ tử quỳ trước mặt mình mà quát: "Ngươi vậy mà cấu kết với ma tộc! Ngươi có biết đó là tội chết!!"
Lăng Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói với Động Hư Tử: "Sư phụ, Lâm Phong hoàn toàn chính xác có dính dáng đến ta, nhưng ta đích thực không có bất kỳ liên quan nào với ma tộc!"
"Nói tiếp!" Động Hư Tử gắt gao nhìn chằm chằm đệ tử trước mặt, cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cho Lăng Phong vừa mới vào Xuất Khiếu kỳ cảm thấy thần hồn bị đè nén đến hơi khó chịu.
Âu Dương sau lưng tỏ vẻ mặt trào phúng, hai tay chống cằm nhìn Lăng Phong trước mặt, Âu Dương cũng muốn nhìn xem Lăng Phong rốt cuộc làm sao để ngụy biện.
"Sư phụ, mấy năm trước sau khi đệ tử đột phá tới Nguyên Anh vẫn luôn bị tâm ma quấy nhiễu, tu vi không thể nào tiến thêm, cho đến khi tiểu sư đệ, hoặc phải nóil à dư nghiệt ma tộc, Tổ Uyên bỏ mình, đệ tử mới chính thức chém đứt tâm ma, đạo tâm mới bắt đầu trở nên sáng sủa, lúc này mới phá cảnh đến Xuất Khiếu kỳ! Lâm Phong kia chính là tâm ma do đệ tử chém ra biến thành!" Lăng Phong cúi đầu nói ra từng chữ một.
"Tâm ma?" Động Hư Tử dừng lại một chút, chuyện đệ tử này của mình có tâm ma nặng thì mình biết rất rõ.
Thân là đệ tử chưởng môn, Lăng Phong được cho là có thiên phú đỉnh tiêm, nhưng sau khi Âu Dương mang theo Lãnh Thanh Tùng tiến vào tông môn thì tất cả hào quang đều bị Lãnh Thanh Tùng cướp mất, hắn mới bắt đầu thay đổi đến mức chẳng khác gì người thường.
Càng chưa kể đến, sau đó là Bạch Phi Vũ, Trần Trường Sinh sau này là thánh tử Thanh Vân tông nhập tông, hai người này càng là danh tiếng vô lượng.
Đối với kẻ mang danh thiên chi kiêu tử từ nhỏ như Lăng Phong thì đây không thể không nói là đả kích nặng nề.
Mà sư đệ của mình lại còn là ma tộc bị Trần Trường Sinh giết chết.
Dưới trạng thái bị đả kích liên tiếp không ngừng như vậy mà Lăng Phong lại còn có thể trảm được tâm ma?
Hơn nữa con đường trảm tâm ma này là thứ mình còn chưa kịp dạy cho hắn, hắn làm sao làm được?
Lăng Phong lại đứng lên mà nói với vẻ mặt kiên quyết: "Nói là tâm ma chẳng bằng nói ta chém một con người khác của ta, chém kẻ nhu nhược, tự ti, luôn để ý ánh mắt người khác, sống cuộc sống tầm thường dưới ánh hào quang của người khác, thời điểm ta chém hắn từ trong thần hồn ra, ta lập tức hiểu rõ đạo của chính mình, cũng hiểu rõ ta đang theo đuổi cái gì!"
Giọng nói của Lăng Phong vang dội, mạnh mẽ mà vang vọng trong đại điện.
Dưới ánh mắt quan sát của vị Độ Kiếp kỳ đỉnh phong Động Hư Tử, người vô địch tuyệt đỉnh thiên hạ này, thì thần hồn Lăng Phong không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí còn cực kỳ mạnh mẽ.
Tâm ma bị chém ra có thể có ý thức không?
Có thể, chí ít Động Hư Tử biết loại đạo này tu luyện như thế nào.
Bởi vì đây cũng chính là con đường của chính hắn!
Con đường trảm Tam Thi!